Nói xong liền cúp điện thoại.
Người nói vô tâm người nghe có ý. Trần Hữu Lương có ý nghĩ khác.
Trụ sở mới của tập đoàn Diệp Linh, nhưng bây giờ phát triển rầm rộ, cực kỳ hưng thịnh. lại
Ở thủ đô thậm chí còn có thể xếp vào top5 những tập đoàn phát triển, là một con gà trống biết đẻ trứng.
Nếu mình cướp được trụ sở mới của tập đoàn Diệp Linh.
Vậy không những có thể kiếm được một khoảng mà còn có thể lấy lòng ông chủ nữa.
Một hòn đá trúng hai con chim!
Chuyện tốt thế này lý nào lại không làm chứ! Chuyện không thể chậm trễ.
Trần Hữu Lương ngay lập tức lên kế hoạch làm thế nào để có thể nuốt trọn được trụ sở mới của tập đoàn Diệp Linh. nhà.
Từ Lam Khiết tự tay xuống bếp, làm mấy món ăn ở
Một nhà ba người khó được một lần ăn bữa cơm đoàn viên, cảnh tượng rất hòa hợp vui vẻ. Lúc sắp ăn xong cơm, Diệp Huyền Tần đột nhiên nhận được điện thoại của ông Sở. Giọng điệu của ông Sở có hơi trầm trọng: “Thần Soái, phiền cậu lập tức tới bệnh viện quân khu một chuyến “Trình Bắc Phong có khả năng biết được kẻ cầm đầu trong vụ đuổi giết đoàn lính đánh thuê Bảo Biển.”
Cái gì!
Diệp Huyền Tân khiếp sợ.
Chuyện này liên quan trọng đại, Diệp Huyền Tân vội vàng tạm biệt Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân rồi mau chóng tới bệnh viện quân khu.
Ông Sở đang đi đi lại lại, mặt nhăn mày nhỏ trước cửa phòng bệnh Trình Bắc Phong.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần, ông ấy liền vội vàng bước đến: “Thần Soái, cuối cùng cậu cũng tới rồi.” Diệp Huyền Tần nghiêm túc nói: “Rốt cuộc là chuyện gì!"
Ông Sở nói: “Vừa nãy khi tôi tỏ rõ thân phận đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Bảo Biển của mình ra thì Trình Bắc Phong có nhớ lại một số chuyện cũ." "Cậu ta nói có lẽ cậu ta biết được là ai đã đuổi giết đoàn lính đánh thuê Bảo Biển.” “Nhưng vì chuyện này liên quan trọng đại, cậu ta không chịu nói với tôi mà là muốn tự mình báo lại với cậu. Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Đi, vào trong xem thử."
Hai người đi vào phòng bệnh.
Trái qua trị liệu, Trình Bắc Phong đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Nhưng thân thể vẫn còn rất yếu ớt.
Trình Bắc Phong đã biết người áo đen cứu mình trước đó chính là Thần Soái Diệp Huyền Tần rồi. Anh ta vô thức muốn xuống giường quỳ bái Diệp Huyền Trân.
Nhưng Diệp Huyền Tân cản anh ta lại: "Đừng động đậy, an tâm dưỡng thương đi.”
Trình Bắc Phong cẩn thận từng chút nói: “Thần Soái, anh...anh đã tới cảnh giới Vương rồi?"
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Trên mặt Trình Bắc Phong tràn đầy kích động: “Thần Soái đạt tới cảnh giới Vương, là may mắn của Đại Hạ chúng ta.
Ông Sở có hơi không kiên nhẫn: "Bớt lảm nhảm, mau vào chủ để chính đi. "Năm xưa rốt cuộc là kẻ nào đã hãm hại giết chết đoàn lính đoán thuê Bảo Biển của tôi.”
Trình Bắc Phong có hơi cảnh giác mà nhìn ông Sở một cái.
Diệp Huyền Tần nói: “Cứ nói đừng ngại, không cần tránh hiềm nghi.
Lúc này Trình Bắc Phong mới nói: “Năm năm trước lúc tôi ở Bắc Cương phục dịch thì có một đối thủ là Trần Hữu Lương. “Trước kia Trần Hữu Lương là lính đánh thuế, sau đó mới bị quân đội chiêu hàng” "Trần Hữu Lương đã không ít lần chém gió rằng, đường đường là đoàn lính đánh thuê Bảo Biển nhưng cũng đã bị hãn ta tiêu diệt rồi." "Lúc đó quân đội tuyên bố với bên ngoài rằng đoàn lính đánh thuê Bảo Biển tự mình giải tán, vậy nên không có ai tin lời Trần Hữu Lương nói." “Nhưng vừa nãy ông già này nói với tôi rằng thật ra đoàn lính đánh thuế Báo Biển là bị giết hại, nên tôi nghiêm trọng hoài nghi lời năm xưa Trần Hữu Lượng nói cực kỳ có khả năng không phải chỉ là chém gió."
Trần Hữu Lương!
Ông Sở cần chặt răng nói: “Bây giờ tôi liền đi tìm hắn." Nói xong liền muốn xoay người rời đi. "Đứng lại!" Diệp Huyền Tần vội vàng quở trách ông Sở: "Ngay cả Trần Hữu Lương là người nào ông cũng không biết thì đi tìm kiểu gì?” "Với lại chuyện này không thể nào là do một mình Trần Hữu Lương làm được, chắc chắn vẫn còn đồng bọn “Ông cứ thế này đi tìm Trần Hữu Lương báo thù thì chính là đánh rắn động có."
Trên mặt ông Sở tràn đầy vẻ không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại: "Nói cho tôi biết, bây giờ Trần Hữu Lương đang ở đâu?"
Trình Bắc Phong nói: “Trần Hữu Lương đã rút khỏi quân đội rồi, bây giờ đang phụ trách một kho vũ khí đạn dược, sản xuất vật phẩm cần thiết cho quân đội, bao gồm cả súng và đạn dược."
Diệp Huyền Tần chau mày: “Trần Hữu Lương có xuất thân là lính đánh thuế, sao lại có thể phụ trách sản xuất quân hỏa." “Lỡ như hắn đem quân hỏa bán cho tổ chức lính đánh thuê mà mình từng phục dịch thì sẽ đem lại tai họa cho Đại Hạ "