Chiến Thần Phong Vân

Chương 1254: Anh là Thần Soái!




Anh không thể trưng ra vẻ mặt bị thương thảm hại của mình cho người đời nhìn.

Nếu không, một khi kẻ địch phát hiện căn cơ của mình bị hao tổn, sẽ điên cuồng tấn công Đại Hạ.

Diệp Huyền Tần đưa tay nhận lấy Diệp Niệm Quân.

Nét mặt Tham Lang đầy lo lắng.

Anh ta đương nhiên biết, đẳng sau vẻ bề ngoài vĩ đại của Diệp Huyền Tần, là những vết thương chồng chất.

Anh ta thận trọng nói: "Anh, hay là anh đi tìm Kính

Lang..."

Ngậm miệng.

Diệp Huyền Tần trừng mắt nhìn Tham Lang: "Cần thận tại vách mạch rừng"

Tham Lang đành phải ngậm miệng không nói.

Diệp Huyền Tân ôm Diệp Niệm Từ, đến KFC, chọn một phần món ăn trẻ em. Diệp Niệm Quân quả thực đói chết rồi, bắt đầu ăn như hổ đói.

Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Tiểu Quân Quân, Diệp Huyện Tân phát ra tiếng cười tự tận đáy lòng.

Chỉ cần hai mẹ con con có thể hạnh phúc,

Cho dù có phải trả giá bằng tính mạng thì có sao! Không bao lâu, Từ Lam Khiết nghe tin chạy đến. Nhìn thấy hình ảnh một người lớn một trẻ nhỏ cùng nhau dịu dàng tận hưởng một phần KFC, trong lòng Lam Khiết ngập tràn cảm giác hạnh phúc.

Cô đi đến, ngồi xuống.

Một tay giữ chặt Diệp Niệm Quân, một tay khác nằm chặt Diệp Huyền Tần, vẻ mặt dịu dàng. "Huyền Tần, hứa với em. Vì hai mẹ con em, nhất định phải tự bảo vệ mình thật tốt."

Hiện tại Từ Lam Khiết đã từ từ chấp nhận thân phận của Diệp Huyền Tần là "Thần Soái" rồi.

Thần Soái, gánh vác trên vai gánh nặng bình yên của Đại Hạ,

Lúc nào cũng phải chịu đựng uy hiếp đến từ kẻ địch, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm.

Từ Lam Khiết không dám tưởng tượng,

Nếu ngày nào đó Diệp Huyền Tần gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cô và Diệp Niệm Quân sẽ sống thế nào.

Diệp Huyền Tần cười nói: "Lam Khiết, yên tâm đi, người mà trên đời này có thể uy hiếp anh vẫn còn chưa ra đời đâu."

Đương nhiên, câu nói này đơn thuần chỉ là đang an úi Lam Khiết.

Tình huống chính xác của anh lúc này là, căn cơ bị hao tổn, sức mạnh từ Chiến thần Thiên Giai, giảm xuống cấp độ Chiến thân Huyền Giai.

Có hàng trăm hàng nghìn người trong thiên hạ có thể giết chết anh.

Nhưng, Từ Lam Khiết tin tưởng vào lời của Diệp Huyền Tần.

Cô ôm lấy cánh tay của Diệp Huyền Tần, vẻ mặt thân mật: "Chồng của em, đường đường là Thần Soái, hai mẹ con em rất lấy làm vinh dự."

Tiểu Quân Quân ghen tị quá mức, duỗi hai tay ra: "Con cũng muốn bổ ôm, con cũng muốn bố ôm." Diệp Huyền Tần cười đặt Diệp Niệm Quân đặt lên đùi mà ôm.

Từ Lam Khiết vuốt lấy chiếc mũi nhỏ của Diệp Niệm Quân: "Người ta đều con gái là tình nhân kiếp trước của bố, câu nói này thật sự một chút cũng không sai."

Một nhân viên tạp vụ bên cạnh, nhìn điện thoại, lại nhìn Diệp Huyền Tần, gương mặt liên tục biến sắc.

Trên điện thoại di động, chính là video hôm nay Thần Soái xuất hiện ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc thương mại.

Anh ta bỗng nhiên phù phù một tiếng, quỳ trước Diệp Huyền Tần. "Ngài là Thần Soái... cung nghênh Thần Soái ngài hạ cổ."

Đánh chết anh ta cũng không ngờ,

Có một ngày anh ta có thể nhìn thấy Thần Soái ở khoảng cách gần như vậy.

Tiếng động của nhân viên tạp vụ, làm kinh động đến các vị khách khác.

Sau đó, càng ngày càng nhiều người phát hiện ra

Thần Soái,

Mọi người nhao nhao quỳ xuống hoan nghênh.

Đại Hạ có năm dịp lớn cần quỳ lạy,

Quỳ lạy trời đất, quỳ lạy cha mẹ, quỳ lạy Thần Soái! Người sinh ra tôi, là cha mẹ,

Người bảo vệ tôi, là Thần Soái.

Thần Soái, xứng đáng được quỳ lạy.

Diệp Huyền Tần nhíu mày,

Anh không mong người khác quấy rầy thời khắc đoàn tụ của một nhà ba người bọn họ.

Anh ôm Diệp Niệm Quân, kéo tay Từ Lam Khiết rời

Từ Lam Khiết nói: "Chúng ta đến bệnh viện thăm bố đi. mẹ đi." "Bố mẹ vì chuyện của Tiểu Quân Quân, đột nhiên hôn mê, vừa nhận được tin từ bệnh viện, đã tỉnh lại rồi." "Đi." Diệp Huyền Tần lái xe, vội vã đi về hướng bệnh viện.

Kết quả khi đến bệnh viện, bọn họ vừa xuống xe, Diệp Huyền Tần liền bị một cô y tá trẻ nhận ra là Thần Soái rồi.

Thật sự là xôn xao chuyện sáng nay Thần Soái xuất hiện ở tòa cao ốc thương mại, Dường như tất cả mọi người đều biết mặt mũi thật sự của Thần Soái.