Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đạp mở. Trưởng làng Sơn Dương Hồ dẫn theo cả đám dân làng cường tráng xông vào.
Đám người vừa tiến vào liền lập tức lên tiếng chỉ trích Trương Tử Mai. “Trương Tử Mai, cô cũng thật to gan, ngay đến cả ông Triệu (người mặc đồ truyền thống) mà cũng dám đánh. "Giờ tôi ra lệnh cho cô lập tức quỳ xuống xin lỗi ông Triệu." “Tôi cảnh cáo cô, nếu như chỉ vì cô mà làm liên lụy cả làng chúng ta thì tôi đây sẽ đào mồ mả tổ tiên nhà cô lên." Trong lời nói hoàn toàn lộ ra ý chỉ trích Trương Tử Mai cùng ý lấy lòng người mặc đồ Trung Sơn.
Trương Tử Mai cảm thấy vô cùng tủi nhục, hốc mắt cô ấy lấp lánh ánh nước, nhưng cô vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu chẳng nói lời xin lỗi.
Chao ôi.
Diệp Huyền Tẫn thở dài.
Hậu phương của người chiến sĩ, người nhà của liệt sĩ vậy mà lại bị dân làng bắt nạt đến mức này, bọn họ thậm chỉ còn rêu rao đào phần mộ tổ tiên nhà cô ấy lên chứ.
Là do bản thân anh chưa săn sóc người nhà của chiến sĩ đến nơi đến chốn, là do anh không làm tròn bổn phận.
Giờ bản thân anh gặp phải chuyện này thì đương nhiên phải đứng ra bảo vệ lẽ phải.
Anh xuống giường rồi chậm rãi bước về phía dân làng: “Tử Mai, cô không cần lo đâu, đã có tôi ở đây rồi." Đảm dân làng nhìn Diệp Huyền Tần không hiểu ra sao: “Cậu là ai?" "Đây không phải chuyện của cậu, cậu cút xéo đi càng sớm càng tốt."
Sơn Dương Hồ quát lên: “Bà con, cậu ta chính là cứu binh mà Trương Tử Mai mời đến. “Mới nãy chính là cậu ta đánh ông Triệu đấy." “Đánh chết thắng nhóc này, báo thù cho ông Triệu cho “Hãy tin rằng ông Triệu nhất định sẽ không bạc đãi tôi." chúng ta."
Bà con vừa nghe vậy nhất thoáng cái như được bơm tiết gà.
Nếu như có thể trả thù cho ông Triệu, thì người ta chỉ cần túy ý ném ra thứ gì đó cũng đã đủ để bọn họ hưởng vinh hoa phú quý cả đời rồi.
Đây chính là cơ hội tốt đổi mệnh khó có được đấy. Bà con dân làng không chút do dự xông về phía Diệp
Huyền Trân.
Trương Tử Mai vô thức che chở Diệp Huyền Tần phía sau người: "Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi đây…....
Nhưng cô ấy còn chưa dứt lời, một bóng người đã xẹt qua trước mắt cô xông về phía đám người.
Binh bốp l
Sau một loạt âm thanh nằm đấm tiếp xúc với da thịt, bà con dân làng đều lần lượt ngã ngửa ra đất.
Mà bóng người đó vẫn đứng giữa bà con như cũ.
Người này không phải ai khác mà chính là Diệp Huyền Cái gọi là yếu trâu còn khỏe hơn bò chính là đây, cho dù Diệp Huyền Tần cũng chỉ còn sót lại hơi thở cuối cùng
Tân. thì dám ô hợp này cũng không thể nào so được với anh. Nhưng sau khi Diệp Huyền Tần ra tay xong, cả người anh bỗng nhiên lạnh run, tứ chi không còn chút sức lực, đầu óc choáng váng vô cùng, ngay sau đó, anh liền phun ra một ngụm máu.
Cả người anh mềm nhũn như sắp ngã xuống đấy, nhưng anh đã kịp thời bám vào ghế dựa nên mới không ngã xuống.
Đáng chết!
Sắc mặt Diệp Huyền Tần đã cực kỳ kém.
Đại chiến thần trước đó đã chiến đấu ác liệt ròng rã mười lăm ngày, hết bị b oanh tạc, bị sương lại xâm nhập cơ thể lại ngâm mình một ngày một đêm dưới biển, sức lực cũng đã không chống đỡ nổi.
Giờ lại cưỡng chế cơ thể cạn kiệt sức lực phải ra tay, e rằng đã làm thương tổn đến căn nên sức lực đã giảm mạnh.
Nếu lát nữa Quốc An thực sự tìm đến đây thì sợ là bản thân anh cũng chẳng thể nào đối phó được.
Trương Tử Mai thấy Diệp Huyền Tần phun ra máu thì vô cùng sợ hãi, cô ấy vội vàng chạy qua: "Chủ không sao chứ. Sắc mặt Diệp Huyện Tân đã tái nhợt, anh đã vô cùng yếu ớt nhưng vẫn bất chấp, nói: “Chú không sao.
Trong lòng đám người cái tên mặc đồ Trung Sơn kia đã sớm vui như nở hoa.
Tuy thực lực của người này quả thực là rất mạnh nhưng giờ mới đối phó với mấy tên tép riu mà đã phun máu, thì xem ra cũng đã cạn kiệt sức lực, thậm chí là tổn thương đến căn cơ rồi.
Đây chính là cơ hội tốt để trừ khử anh ta.
Tên mặc đồ Trung Sơn liền lập tức gọi điện cho người của Quốc An, thúc giục bọn họ đẩy nhanh tốc độ.
Thời gian không đợi chờ ai cả
Đảm dân làng bị đánh ngã cũng sắp tức điên lên được. Trong mắt bọn họ, bọn họ chèn ép con nhóc không cha không mẹ này chính lã lẽ hiển nhiên.