Nếu như Diệp Huyền Tần, thực sự đạt được cảnh giới Vương.
Trong thiên hạ còn có ai có thể là đối thủ của cậu ta nữa?
Đáp án rất rõ ràng, không có!
Đến lúc đó, toàn cầu sẽ không còn chỗ cho ông ta sống an ổn nữa.
Không được, phải thừa dịp Diệp Huyền Tẫn còn chưa lão luyện, chém giết cậu ta
Chỉ với mười lăm Chiến Thần này, là không có khả năng. Chỉ có thể áp dụng bộ phương án thứ hai. “Chỉ là đáng tiếc mười lăm vị chiến thần này!” Sát Thần Bạch Khởi thở dài, sau đó liền thả người nhảy xuống biển rộng, lái du thuyền rời xa khỏi chiếc tàu ngầm này.
Ông ta lấy trong túi ra một chiếc điều khiển từ xa, hướng về phía chiếc tàu ngầm và dùng sức ấn mạnh xuống.
Bum!
Một tiếng nổ, trời đất đổi thay.
Một con rần lửa khổng lồ lao thẳng lên trời. Những đám mây hình nấm bay lên trời, bao phủ cả bầu trời, che lấp mặt trời, trong nháy mắt nơi đây chìm vào bóng tối.
Những con sóng khổng lồ cao hơn chục mét, hết đợt này đến đợt khác, lan tràn ra xa. Chiếc du thuyền của Sát Thần Bạch Khởi mấy lần suýt bị cuốn đi.
Ước chừng phải hơn nửa tiếng sau, mặt biển mới yên ẳng trở lại.
Giờ phút này, khắp nơi biển đầy hỗn loạn, đầy những mảnh vỡ của tàu ngầm và những con cá chết trắng bụng. Sát Thần Bạch Khởi giương khỏe miệng nở nụ cười: "Hừm, Diệp Huyền Tần, để tạo xem lần này mày còn có thể sống sót được không!” “Chỉ là đáng tiếc, mày chết rồi, tao sợ là cả cuộc đời này cũng sẽ không được nhìn thấy cường giả cảnh giới Vương nữa. "Cấp độ Chiến Thần đều đáng sợ như vậy, không biết cảnh giới Vương sẽ mạnh đến mức nào!"
Ông ta vừa nghĩ vừa bay nhanh như tên về hướng Đại
Ánh mắt lộ đầy vẻ tham lam.
Trên đất liền Đại Hạ, có thứ mà ông ta cần.
Diệp Huyền Tân không chết, anh không dám tự tiện nhập cảnh, trộm cấp đồ vật.
Sát Thần Bạch Khởi vừa rời đi.
Mặt biển khó khăn lắm mới có thể khôi phục sự yên tĩnh, lại lần nữa nhấc lên thêm một đợt gợn sóng nhỏ.
Sau đó, một người bơi lên.
Chính là Diệp Huyền Tần.
Thực lực của Diệp Huyền Tần đã vượt qua cảnh giới
Hạ.
Chiến Thần.
Ngay trước khi vụ nổ xảy ra, Diệp Huyền Tân đã nhận thấy một luồng khí nguy hiểm nồng đậm, và anh đã không không chút do dự nhảy xuống nước, ẩn nấp.
Dù vậy, anh vẫn bị vì ảnh hưởng của vụ nổ mạnh khiến toàn thân đau đớn, như thế lục phủ ngũ tạng bị vỡ nát. Hơn nữa, anh còn đang ngâm mình trong nước biển, độc sương lạnh phát tác, khiến anh cảm thấy cơ thể từ trong ra ngoài dần dần đóng băng,
Loại tư vị này quả thật đau đớn đến tột cùng.
Anh sắp không thể kiên trì được nữa.
Ở thời điểm cuối cùng, anh dùng hết sức lực toàn thân nhảy lên một boong thuyền, rồi hôn mê bất tỉnh.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Trên một bãi cát hoang sơ.
Một cô gái trẻ đeo gùi tre trên lưng, đôi chân trần nhỏ bé dạo bước đi trên bãi biển bắt hải sản. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Hàu biển, sò điệp, bào ngư, cua biển đều là mồi ngon của cô gái nhỏ.
Khi cô đang nhặt đến bất diệc nhạc hồ, thì dư quang nơi khỏe mặt chợt thoáng nhìn,
Trên mặt biển có một nhóm đồ vật màu đen đang trôi về phía bên này.
Đó là gì vậy?
Cô gái nhỏ vội vàng chạy lên xem.
Khi nhóm vật màu đen kia trôi vào bờ, cô mới giật mình phát hiện.
Là một người đàn ông đang nằm trên boong tàu.
Sắc mặt người đàn ông tím tái, bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Cô cẩn thận thăm dò hơi thở và nhịp tim của người đàn ông.
May mắn thay, còn có dấu hiệu của sự sống.
Cô gái nhỏ bỏ lại chiếc gùi, kéo người đàn ông về nhà. Người đàn ông rất nặng, khiến cô gái nhỏ đi lại rất khó khăn.
Người đàn ông này không phải ai khác, mà chính là Diệp Huyền Tần.
Sau nửa giờ,
Diệp Huyền Tẫn mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đập vào mắt là bức tường bốn phía rách nát, đơn sơ. Trên tường có một lỗ nhỏ dẫn theo một cơn gió thổi vào, mang vị mặn của nước biển. “Tôi. Tôi đang ở đâu?" Diệp Huyền Tần muốn ngồi dậy. Nhưng anh bị đau đầu khủng khiếp, trời đất quay cuồng.
May mắn thay, độc tính của độc sương lạnh đã qua đi, không có nguy hiểm đến tính mạng. “Chú tỉnh rồi.” Bên tại truyền đến một giọng nói trong trẻo và ngọt ngào.
Diệp Huyền Tần nương theo tiếng nói nhìn sang, phát hiện là một cô gái nhỏ trong sáng và tốt bụng. “Tôi... Tôi đang ở đâu?” Diệp Huyền Tân dò hỏi.