*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các chiến sĩ trên chiến trường đều không hổ danh là anh hùng bảo vệ Tổ Quốc.
Không hề nghi ngờ gì cả,
Diệp Huyền Tần là môn sinh Thần Soái nên cũng tham gia vào cuộc chiến tranh này, là một trong số những anh hùng đó.
Đột nhiên Từ Lam Khiết nghĩ ra gì đó, cô đi đến bên cạnh Diệp Huyền Tần và vén tay áo của anh lên.
Cô liếc nhìn một chút, sau đó không nhịn được mà che miệng lại, giọt nước mặt ngập tràn gương mặt.
Trên cánh tay của Diệp Huyền Tần chi chít những vết thương, hầu như không hề có phần thịt nào hoàn chỉnh.
Vết dao, vết đạn bắn, vết kiếm...
Thậm chí còn có vài vết thương vừa mới kết vảy, nhưng bởi vì bế Tiểu Quân Quân nên nó lại nứt ra một lần nữa và chảy máu.
Giọng nói của Từ Lam Khiết hơi nghẹn ngào: “Huyền Tần, em xin lỗi, là em hiểu lầm anh rồi.”
Chồng của em.
Sẽ không phải là kẻ phụ tình tha lòng đổi dạ như vậy.
Anh là anh hùng lớn của bảo vệ quốc gia.
Anh không phải đi đến nước Nga để sống an nhàn sung sướng.
Mà là lấy xương máu của mình để bảo vệ đất nước hòa bình.
Diệp Huyền tần cười nói: “Chỉ cần mọi người có thể bình an khỏe mạnh, anh chết cũng không sao cả."
“Anh không được nói vậy. Từ Lam Khiết lập tức bịt miệng Diệp Huyền Tần: “Sau này anh không được nói từ này.”
“Được rồi.” Diệp Huyền Trần cười nói.
Tiểu Quân Quân lau nước mắt giúp Từ Lam Khiết rồi nói: “Mẹ không được khóc.”
“Chẳng phải mẹ nói bố không thích trẻ con khóc sao, nếu như chúng ta khóc thì tôi sẽ rời đi đó.”
Từ Lam Khiết miễn cưỡng nở nụ cười: “Đúng rồi, đúng rồi, mẹ không khóc.”
“Nào, để mẹ bế con. Bố con mệt lắm rồi, để bố nghỉ ngơi một lúc đi.”
Tiểu Quân Quân rất hiểu chuyện mà nhào về phía Từ Lam Khiết.
Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng cũng nước mắt lưng tròng.
Ôi, hóa ra là chúng ta đã nghĩ oan cho Huyền Tần rồi.
Từ lâu chúng ta đã biết Huyền Tần không phải là loại người như vậy, là chúng ta không đủ tin tưởng anh ấy.
May mà đến bây giờ những hiểu lầm cuối cùng cũng được xóa bỏ rồi.
Lam Khiết và đứa con coi như cũng đã có kết quả.
Đội trưởng Khâu cung kính nói: “Anh Diệp, anh là anh hùng lớn của chúng ta. Tôi đại diện cho quân đội gửi lời chào trân trọng đến với anh.”
Diệp Huyền Tần: “Những chiến sĩ mãi mãi ở lại chiến trường, không thể nào quay trở về được nữa mới chính là anh hùng thật sự."
“Các anh nhất định sẽ làm tốt công tác khắc phục hậu quả.”
Đội trưởng Khâu nói: “Xin anh hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.
“Anh Diệp à, vậy chúng tôi không làm phiền anh nữa. Chúng tôi còn phải đi làm công tác khắc phục hậu quả.”
Diệp Huyền tần: “Xin hãy dừng bước.”
“Đội trưởng Khâu, có người phá hoại hôn nhân của quân nhân. Xin anh đích thân đi giải quyết.
Cái gì!
Ánh mắt của đội trưởng Khâu trở nên lạnh lùng, liếc nhìn toàn cảnh.
“Quân nhân là chức vụ đặc thù, không thể nào ở cùng với vợ như những người bình thường được. Đất nước vốn có lỗi với bọn họ."
“Bây giờ còn có người dám phá hoại hôn nhân của quân nhân là tội không thể tha thứ!”
“Là ai, đứng ra đây!”
Vẻ mặt Thiên Hành Quân thay đổi liên tục.
Là hắn ta đã tác động cho Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết ly hôn, hắn ta chính là kẻ đầu sỏ.
Bây giờ Diệp Huyền Tần vừa mới giành được huân chương hòa bình, danh tính rất đang rất đáng kính.
Con người này nhất định sẽ không dễ dàng tha cho mình.