Chiến Thần Phong Vân

Chương 118




Không cho bọn họ có cơ hội hỏi thêm, ông lão mặc áo the đặt sinh lễ xuống rồi vội vàng rời đi.

Sau khi rời khỏi Tân Hải, ông lão mặc áo the mới lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

“Diệp phu nhân, sính lễ đã đưa đến.”

Bên kia truyền đến một giọng nói duyên dáng và quý phái: “Con tôi không từ chối chứ .”

Ông lão mặc áo the nói: “Lúc đó cậu Huyền Tần không ở đó.”

“Tôi lo lắng họ từ chối, để sính lễ lại liền rời đi.”

Đầu bên kia nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”

“Lần này, hy vọng con tôi có thể hiểu được ý tốt của người làm mẹ như tôi.”

Bên này, Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng sớm đã cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Sính lễ trị giá gần bảy trăm tỷ, số của cải này dù mấy đời bọn họ không ăn không uống cũng không dành dụm được!

Một lúc lâu sau, Từ Hiên Lâm mới dần bình tĩnh lại.

“Huy Hùng, con nói sính lễ của nhà họ Diệp ở Kinh Đô là cho đứa con gái nào của nhà chúng ta?”

Từ Huy Hùng phân tích nói: “Ba, nhà mình chỉ có ba người con gái .”

“Từ Lam Khiết, Từ Liên và con gái nhỏ của gia đình anh hai Từ Tiểu Phượng .”

“Từ Lam Khiết đã thành hôn, Tiểu Phượng vẫn còn nhỏ tuổi, việc này chỉ có Liên Liên nhà ta thích hợp nhất.”

Từ Huy Hùng gật đầu tán thành: “Ừ, phân tích rất hợp lý.”

Từ Huy Hùng chà tay phấn khích: “Chẳng trách con nhìn nha đầu đó hai ngày nay thần thần bí bí, hóa ra là đang yêu đương, mà còn là cùng nhà họ Diệp ở Kinh Đô yêu đương.”

“Chuyện tốt như vậy tại sao lại không nói với chúng ta, con sẽ không cản đâu.”

Từ Hiên Lâm nói: “Huy Hùng, trước tiên khoan hãy vội mừng, nhanh chóng mau gọi Liên Liên qua đây .”

Từ Huy Hùng vội trả lời: “Dạ, để con đi gọi liền .”

“Hừ, nếu như bây giờ gia đình chúng ta và nhà họ Diệp ở Kinh Đô làm thông gia, cả cái thành phố Tân Hải này, còn không phải là địa bàn của chúng ta sao ?”

“Từ Huy Hoàng thực sự cho rằng mình muốn làm gì thì làm khi ở bên cạnh nhà họ Trầm? Ở trong mắt của người nhà họ Diệp ở Kinh Đô thì nhà họ Trầm có là gì chứ.”

……

Tại nhà máy thép, Diệp Huyền Tần bỗng nhiên nhận được cuộc gọi đến từ Kinh Đô.

Trong lòng anh có trăm cảm xúc lẫn lộn, cúp điện thoại mấy lần.

Nhưng đối phương gọi điện lại không biết mệt mỏi.

Không còn cách nào, Diệp Huyền Tần đành tìm một góc không có người, nhận điện thoại.

Giọng nói từ điện thoại truyền đến, khiến Diệp Huyền Tần cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Tần Nhi, những năm nay, con sống vẫn tốt chứ ?”

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Mười lăm năm trước, lúc các người quyết định để tôi thay anh trai tôi làm việc ấy thì Tần Nhi đã chết rồi .”

“Diệp Huyền Tần của hiện tại, là chỉ huy Tần, với nhà họ Diệp ở thủ đô lại không một chút liên quan .”

Bà Diệp thở dài nói: “Tần Nhi, mẹ biết những năm này, con chịu đựng nhiều cực khổ trên đời, con trách cha mẹ, cha mẹ có thể hiểu cho con .”

“Cha mẹ không cầu xin con tha thứ, chỉ hy vọng con có thể biết sự thật .”

Diệp Huyền Tần: “Sự thật gì ?”

Bà Diệp: “ Năm đó bắt con thay anh trai sinh đôi của con ngồi tù, là ý của bà nội con. Cha mẹ…. không chống lại được áp lực của gia tộc .”

“Nhưng mà, nếu cha mẹ không đồng ý, con có thể nguy hiểm đến tính mạng …. nguyên nhân trong đó, sau này con tự mình sẽ hiểu .”

Diệp Huyền Tần lạnh nhạt: “ Sai thì cũng đã làm rồi, giải thích thêm có ích gì?”

“Nếu không có chuyện gì, thì cúp máy đây, đừng liên lạc với tôi nữa .”

Bà Diệp vội nói: “Đợi một chút, cha mẹ tặng sính lễ, bọn con đã nhận được chưa .”

“Chút sính lễ này, không đủ để nói lên lời xin lỗi của cha mẹ, chỉ hy vọng con có thể biết thái độ của cha mẹ .”

“Nếu như có thể thì … quay về đi. Bây giờ nhà họ Diệp cần có con .”

Bên kia cúp điện thoại.

Diệp Huyền Tần khẽ cau mày.

Sính lễ? Sính lễ gì ?

“Diệp Huyền Tần, anh làm gì lén lén lút lút ở đây một mình làm gì vậy .” không biết từ lúc nào, Từ Lam Khiết đã đến bên cạnh anh.

Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Không có gì. Lam Khiết, chúng ta đi ăn cơm thôi .”

Từ Lam Khiết mặt ủ mày chau: “Ây, em bây giờ không có tâm trạng để ăn cơm .”

Diệp Huyền Tần: “Làm sao vậy? Ai chọc em giận rồi? Anh đi giải quyết họ.”