Nhậm Tiền lúc này mới phát hiện, George cũng có mặt ở đây.
Cô kinh ngạc hỏi: “George? Sao anh lại ở đây?”
“Hạ Lan, thần y mà tôi muốn giới thiệu cho cô chính là anh Diệp Huyền Tần đây”.
“Đây là George, là người đã từng thua dưới tay anh Diệp”.
Cái gì?
Trần Uyên và Trần Hạ Lan ngây người.
Diệp Huyền Tần, tên phế vật này có tài cán vậy, mà ngay cả Nhậm Tiền cũng gọi anh ta là thần y.
Trần Hạ Lan hỏi: “Nhậm Tiền, cô không nhầm chứ?”.
“Tôi và Diệp Huyền Tần quen biết đã 5 năm, chưa từng thấy anh ta ra tay bao giờ.”
“Chỉ gần đây, anh ta mới thể hiện ra vài kĩ năng chữa bệnh, có điều, vài ba cái bản lĩnh mèo cào của anh ta cũng xứng với hai chữ thần y này sao?”
Lần này đến lượt Nhậm Tiền tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì? Cô quen anh Diệp?”.
Trần Hạ Lan đáp: “Hỏi thừa, anh ta chính là người bạn trai cũ bị tôi đá”.
Nhậm Tiền trợn mắt cứng họng.
Diệp Huyền Tần, tuổi trẻ xuất chúng, là nhân tài trong số các nhân tài, hơn nữa còn có khả năng chữa được bệnh của cha Trần Hạ Lan, ấy vậy mà Trần Hạ Lan lại thẳng chân đá anh ta.
Nhậm Tiền còn thấy tiếc thay cho Trần Hạ Lan.
Nhậm Tiền đáp: “Y thuật của anh Diệp đây, chính mắt tôi đã kiểm chứng, anh ấy chữa khỏi chứng đột quỵ thiếu máu não của bố tôi, cũng là người trước mặt Hiệp hội Đông y chữa khỏi cho người thực vật, tôi làm sao có thể nhầm được?”
Chữa khỏi bệnh đột quỵ thiếu máu não và người thực vật…
Mẹ con Trần Uyên nghe xong cả người run rẩy.
Tên phế vật này thực sự có tài đến vậy sao?
Nhậm Tiền thành khẩn cầu xin: “Anh Diệp, mạng người quan trọng, mong anh bỏ qua hiềm khích trước đây, cứu mạng người trước đã”.
Từ Huy Hoàng cũng chem vào: “Đúng, đúng, tiểu Tần, cứu ông con quan trọng…”
“Bỏ đi, hay là cứ đưa đến bệnh viện cấp cứu”.
Ông lo lắng Diệp Huyền Tần không cứu nổi Từ Hiên Lâm.
Diệp Huyền Tần chầm chậm đi đến bên Từ Huy Hoàng nói: “Ba yên tâm, giao cho con”.
Từ Huy Hoàng có chút lo lắng: “Tiểu Tần, con… con thật sự có thể làm được sao?”
Diệp Huyền Tần nghiêm túc gật đầu.
Anh không nói nhiều lời, lập tức tháo hết những dụng cụ y tế trên người Từ Hiên Lâm ra, bắt đầu châm cứu.
George mừng rỡ.
Với tình hình bệnh nhân hiện tại, cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi.
Nếu như Diệp Huyền Tần không cứu nổi Từ Hiên Lâm, thì anh ta còn cần gì phải tạ lỗi với Hiệp hội Đông y.
George vội vàng lấy điện thoại ra, nhất định phải quay lại cảnh Diệp Huyền Tần chữa chết người.
Đầu tiên Diệp Huyền Tần châm cứu trên vị trí ngực trái của Từ Hiên Lâm, kích thích tim đập.
Rất nhanh nhịp tim đang yếu ớt của Từ Hiên Lâm bỗng nhiên đập mạnh trở lại.
Không lâu sau đó đã đi vào trạng thái ổn định.
Mọi người náo loạn, tiếng khen Diệp Huyền Tần vang lên không ngớt.
Đương nhiên, đây mới chỉ giải quyết xong một vấn đề.
Tiếp theo giải quyết đột quỵ mới là vấn đề quan trọng.
Diệp Huyền Tần một tay xé toạc áo của Từ Hiên Lâm ra, bắt đầu xoa bóp toàn thân cho ông.
Anh phải dồn hết lượng máu tắc nghẽn lại, chuyển xuống vùng dạ dày, dùng hệ thống tiêu hóa đẩy máu ra ngoài.
Cách này so với chích máu hiệu quả cao hơn nhiều, hơn nữa còn không có tác dụng phụ.
Đều nói người đàn ông nghiêm túc làm việc trông rất đẹp trai, giờ phút này Nhiệm Tiền nhìn đến mức ngây ngốc, không nhịn được mà thốt lên một câu “Thật đẹp trai”. Diệp Huyền Tần bất ngờ lên tiếng: “Nhậm Tiền, mau qua đây giúp một tay”.
Nhậm Tiền nhanh chóng chạy đến: “Anh Tần, xin hỏi tôi có thể giúp gì được anh?”
Diệp Huyền Tần đáp: “Giúp tôi nâng đầu bệnh nhân lên, tránh cho máu tắc chảy ngược.”
Nhậm Tiền vội vàng làm theo.
Trước mặt Diệp Huyền Tần, mĩ nữ lạnh lùng cao ngạo này ngoan ngoãn như một nữ sinh nhỏ bé.
Lúc Diệp Huyền Tần xoa bóp phần cổ của Từ Hiên Lâm, ngón tay không cẩn thận chạm vào tay của Nhậm Tiền.
Vào khoảnh khắc đó Nhậm Tiền như bị sét đánh, mặt đỏ tới tận mang tai.
Đây là cảm giác tuyệt vời mà trước nay cô chưa từng trải qua.
Rất nhanh, Diệp Huyền Tần đã đẩy được hết lượng máu tắc nghẽn đến tập trung ở dạ dày.
Anh rút ra một cây kim có kích thước khoảng 3mm, đâm xuống phần dạ dày, đồng thời tay dùng phương pháp đặc biệt vuốt ngực bệnh nhân.
Chỉ mất 1 phút, Từ Hiên Lâm đột nhiên há miệng, ho ra một ngụm máu đen.
Sau đó ông từ từ mở mắt, nhìn quanh bốn phía: “Tôi… tôi đã gặp phải chuyện gì?”