Hai người đều muốn đến phòng khám Huyền Diệu của nhà Trần Uyên để mở mang tầm mắt, xem xem vị bác sĩ tài giỏi mà bà ấy mời, rốt cuộc có chữa được bệnh đột quỵ hay không.
Nhậm Tiền cũng muốn đi cùng hai người, nhưng cô lại không biết nói thế nào, chỉ có thể im lặng không nói gì.
Nhưng cô đã nói với Diệp Huyền Tần rồi, lát nữa sẽ đi tìm anh, sau đó giới thiệu hai người bạn cho anh làm quen.
Diệp Huyền Tần vẫn lạnh lùng trả lời: “Ừ”
Nhậm Tiền có chút bất lực, tại sao người đàn ông này lại thờ ơ với cô như vậy, từ khi nào một cô gái xinh đẹp lạnh lùng như cô lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy.
Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không !!!
Bên ngoài bệnh viện Huyền Diệu, xung quanh có không ít người.
Những người này đều muốn đến xem “ vị Thần y” mà Trần Uyên mời về, người có thể chữa trị bệnh đột quỵ tại chỗ.
Nhưng vị thần y này lại còn là người nước ngoài, không biết y thuật của vị bác sĩ nước ngoài này cao siêu cỡ nào.
George rất vui mừng, đối với anh ta thì càng nhiều người càng tốt.
Càng nhiều người thì tin tức càng có tính chân thật cao, sức ảnh hưởng sẽ càng lớn.
Khi anh ta còn đang bận rộn với kế hoạch của mình thì Từ Huy Hoàng và Diệp Huyền Tần đã đến.
Cảnh tượng trước mắt, khiến hai người rất kinh ngạc.
“Thần y” mà Trần Uyên mời đến, lại chính là ‘bại tướng’ dưới tay Diệp Huyền Tần.
Hơn nữa người đang nằm trên giường bệnh kia, rõ ràng chính là cha của Từ Huy Hoàng, Từ Hiên Lâm.
Sắc mặt ông trắng bệch, dã dơi vào tình trạng hôn mê sâu.
Từ trong cuộc nói chuyện của những người đứng xem, bọn họ biết được Từ Hiên Lâm bị “đột quỵ”.
Trái tim Từ Huy Hoàng giật mạnh một cái.
Trước giờ ông chỉ đơn giản cho rằng, tâm trạng của cha mình bị kích động nên mới hôn mê thôi, không ngờ lại là bị đột quỵ.
Đột quỵ, phải đưa đến bệnh viện lớn điều trị mới được, nếu muốn điều trị bệnh này tại chỗ, làm sao có thể chữa được chứ.
Nhưng mà đã bị trì hoãn hai ba ngày rồi…… tại sao Trần Uyên lại không lo lắng đến việc sống chết của Từ Hiên Lâm.
Từ Huy Hoàng vội xông lên trên nói: “Dừng tay, dừng tay lại! Trần Uyên bà là đồ tiểu nhân không biết xấu hổ!”
“Ba tôi bị đột quỵ, nhưng bà lại đem tính mạng của ông ấy ra làm trò đùa với mọi người… đáng chết!”
Trần Uyên lập tức ngăn cản ông ấy lại: “Đứng lại, ông không có tư cách đụng vào bệnh nhân của tôi!”
Từ Huy Hoàng: “ Mẹ nó, ông ấy là cha tôi.”
Trần Uyên : “ Trời lớn đất lớn nhưng bác sĩ là lớn nhất.Mỗi chúng ta đều biết việc này, hơn nữa bây giờ tôi còn là bác sĩ điều trị chính của ông ấy, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm đối với ông ấy.”
“Nếu anh dám can thiệp vào, phạm vào quy định của bệnh viện, anh không sợ bị ngàn người chửi rủa?”
“Nếu anh còn dám gây rối, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Từ Huy Hoàng hoàn toàn choáng váng.
Chiêu này của Trần Uyên đúng là rất độc, một chiêu này của bà đã làm ông không biết nên làm gì tiếp theo.
Trần Uyên tiếp tục nói: “Hừm, tôi thấy anh rõ ràng là lo lắng thần y mà tôi mời đến sẽ cướp mất vị trí đứng đầu các phòng khám của anh nên anh mới ngăn cản chúng tôi, anh mới là đồ tiểu nhân không biết xấu hổ.”
Trần Hạ Lan cũng nói: “Nếu các người muốn học lén điều gì của vị bác sĩ chúng tôi mời đến, thì cũng được thôi, vậy hãy ngoan ngoãn đứng một bên mà xem đi.”
“Nếu còn có gan dám làm loạn,tôi sẽ đuổi các người ra ngoài ngay bây giờ.”
Đám đông thì thầm với nhau, tất cả mọi người đều đồng tình cho rằng là Từ Huy Hoàng đang lo lắng Trần Uyên sẽ cướp mất vị trí đứng đầu các phòng khám của ông ấy.
Từ Huy Hoàng cũng không lên tiếng nữa.
Diệp Huyền Tần nhỏ tiếng an ủi : “Ba, không cần lo lắng, con đảm bảo với ba, hôm nay ông nội sẽ không có chuyện gì đâu.”
Từ Huy Hoàng vô cùng lo lắng nói: “Thôi đi, ba vẫn nên gọi điện thoại cho bệnh viện, kêu xe cứu thương đến thì tốt hơn.”
“Nếu George không chữa được, thì lập tức đưa đi bệnh viện.”
Lúc này, điện thoại Diệp Huyền Tần đột nhiên reo lên.
Là Nhậm Tiền gọi đến.
Diệp Huyền Tần vội vàng nghe máy.
Nhậm Tiền nóng lòng nói: “Ngài Diệp, xin hỏi ngài đang ở đâu vậy?”
“Tôi phát biểu xong rồi, tôi sẽ nhanh chóng đến chỗ của anh.”
Diệp Huyền Tần nói: “Ở đường Thanh Thủy.”
Nhậm Tiền mừng rỡ: “Đường Thanh Thủy? Vậy trùng hợp quá rồi, tôi muốn giới thiệu cho ngài hai người bạn cũng sống ở đường Thanh Thủy.”
“Bây giờ tôi để họ đến đón ngài.”
Cúp điện thoại, Nhậm Tiền liền gọi điện cho Trần Hạ Lan.”