**********
Tuy Sói Hoang là thống soái tối cao của Trương Kỳ Phổ nhưng anh ta cũng chưa từng gặp mặt Sói Hoang, nói chính xác hơn là anh ta không đủ tư cách gặp Sói Hoang.
Nhưng Trương Kỳ Phổ vừa thấy được ba ngôi sao trên vai Sói Hoang liền hiểu rõ người này tuyệt đối có thể làm khó dễ anh ta.
Anh ta tạm thời bỏ qua Diệp Huyền Tần, dẫn đội kính cần tiến lên nghênh đón. “Trương Kỳ Phổ thuộc Bộ Vũ trang huyện xin ra mắt thủ trưởng.
Sói Hoang liếc nhìn hiện trường, nhíu mày: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Kỳ Phổ đáp: “Nơi này có tên lưu mạnh hành hung làm người khác bị thương, thậm chí còn nói lời sỗ sàng với tướng quân thủ đô. “Theo luật thì tôi phải bắt bọn họ lại.” “Tôi chính là tướng quân thủ đô. Sói hoang nói: “Là ai sỉ nhục tôi?"
Trương Kỳ Phổ thầm mừng rỡ, anh ta thật không ngờ được rằng bản thân mình vậy mà lại có thể gặp được tướng quân thủ đô chân chính.
Chuyện này tốt rồi, anh ta cũng không cần tự mình ra tay đối phó với Diệp Huyền Trân nữa.
Anh ta chỉ tay về phía Diệp Huyền Trân, nói: “Chính là anh ta.”
Sói Hoang chau mày, chạy về phía Diệp Huyền Tần.
Trong lòng đám người Trương Kỳ Phổ vui như nở hoa, ha ha thủ trưởng muốn tự mình giải quyết Diệp Huyền Tần, chỉ riêng chuyện sỉ nhục tướng quân thủ đô thôi cũng đủ để anh ta chết vài lần rồi.
Nhưng ngay sau đấy lại xuất hiện cảnh tượng khiến người ra kinh sợ.
Sói Hoang chạy đến trước mặt Diệp Huyền Tần cúi người chào. “Anh, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Diệp Huyền Tần đáp: "Trương Kỳ Phổ và Trương Kỳ Phi cấu kết với nhau, chèn ép bôi nhọ người nhà liệt sĩ, phá hủy quân hôn. “Hơn nữa còn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi.” “Tôi đã thay cậu cho bọn họ một bài học nho nhỏ rồi."
Cái... Cái gì!
Trái tim của đám người Trương Kỳ Phổ suýt chút nữa đã nhảy cả ra ngoài.
Anh?
Đường đường là tướng quân Sói Hoang vậy mà lại gọi cái thằng oắt kia là “anh”.
Anh... Anh ta không phải chỉ là cấp dưới của cái tên đào ngũ kia sao?
Anh ta có tài đức gì xứng vớ tiếng “anh” của tướng quân thủ đô chứ.
Tên oắt con này rốt cuộc có lai lịch thế
Mẹ Mã và Hàn Tình Như sớm đã nước nào! mắt tuôn rơi như mưa.
Được nhân vật lớn như vậy tự mình đưa tiễn, Mã Quân cũng có thể mỉm cười nơi chín suối rồi.
Sói Hoang đen mặt, nổi giận quát lớn: “Trương Kỳ Phổ, cậu cút qua đây cho ông.
Trương Kỳ Phổ cảm giác hai chân mình như bị rót chì, một bước chân đều nặng nề vô cùng.
Anh ta khó khăn lê bước đến trước mặt: “Tướng quân thủ đô, ngài nghe tôi giải thích. “Mã Quân không phải là liệt sĩ, anh... Anh ta chỉ là lính đào ngũ mà thôi.”
Diệp Huyền Tẫn chế giễu: "Nếu Đại đội trưởng Mã không phải là liệt sĩ thì cả nước này chẳng có ai xứng với cái danh liệt sĩ đấy cả."
Anh lấy từ trong ngực áo ra một miếng vải đỏ, lúc mở ra mới biết ấy vậy mà lại là quốc kỳ.
Anh cẩn thần phủ quốc kỳ lên tro cốt của Đại đội trưởng Mã rồi hành quân lễ tiêu chuẩn. “Đại đội trưởng Mã, anh lên đường bình an."
Mọi người đều nghẹn ngào xúc động. Quốc kỳ đắp lên thân thể chính là đãi ngộ quốc tang!
Một liên trưởng nhỏ nhoi như anh ta sao có thể xứng với đãi ngộ quốc tảng chứ.
Mẹ Mã lo sợ nói: "Chàng trai... Thủ trưởng, con trai tôi cũng chỉ là một liên trưởng, nào xứng với đãi ngộ quốc tang chứ."
Giọng điệu Diệp Huyền Tần vô cùng kiên định: “Anh ấy từng cứu mạng của con. “Chỉ dựa vào chuyện này cũng thừa đủ để hưởng đãi ngộ như vậy."
Kính chào!
Sói Hoang cao giọng hô lớn, mọi người đồng loạt cúi người hành lễ
Ngay đến cả tướng quân thủ đô cũng đã thừa nhận đãi ngộ quốc tang.
Chuyện này cũng không giả được
Lại nhìn Trương Kỳ Phổ cùng Trương Kỳ Phi đều sắp khóc ngất đi được.
Ôi đệch, rốt cuộc chúng ta đã chọc phải thần thánh phương nào rồi chứ.
Trước không nói đến tướng quân thủ đô, chỉ riêng người tên Diệp Huyền Tân kia cũng đã có thể để Đại đội trưởng Mã hưởng đãi ngộ quốc tang thì lai lịch của người này phải khủng đến mức nào chứ?
Đại đội trưởng Mã làm sao lại quen được nhân vật lớn như vậy.
Diệp Huyền Tần liếc nhìn Trương Kỳ Phổ, Trương Kỳ Phổ liền mất hết hy vọng “bụp” một tiếng quỳ xuống.
Sói Hoang: “Anh, xử lý bọn họ thế nào đây a?"
Đám người Trương Kỳ Phổ run bần bật, giờ là sống hay chết hoàn toàn dựa vào một lời của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Mấy cậu muốn sống hay muốn chết?”