Hắc Long lắc đầu: “Thật ra là không có. "Nhưng anh không phải người của quân khu thì sao vào đây được?” Độc Lang: “Thật là nhiều chuyện, muốn đánh thì đánh không đánh thì nhận thua, lăn ra đây."
Hắc Long giận tím mặt: “Ngông cuồng, ảo tưởng. “Thủ trưởng, tôi xin được chiến đấu, dạy dỗ cho tên kiêu ngạo, ngông cuồng này một bài học."
Bắc Chiến Vương cẩn thận đánh giá Độc Lang rồi nói: “Nhìn anh có chút quen mặt, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đã rồi đó. Độc Lang: “Thật khéo, tôi cũng thấy anh rất quen.” “Nếu chúng ta có duyên như vậy, anh hãy tác thành cho tôi, để cho tôi đánh một chút là được rồi.”
Xì xào.
Đám người hít một hạm khí.
Người này đúng là ngông cuồng không phải bình thường.
Thế mà lại dám tuyên bố phải đánh Bắc
Chiến Vương' một chút.
Còn sống không phải rất tốt sao?
Vì sao lại cố tình muốn tìm chết.
Quả nhiên Bắc Chiến Vương nổi giận rồi. “Bây giờ tạm thời tôi không truy cứu tội danh tự ý xông vào quân khu của anh, cho phép anh đấu một trận với Hắc Long “Nếu anh thắng tôi sẽ thả anh đi không truy cứu trách nhiệm gì của anh." “Nếu như thua xử bắn ngay tại chỗ.” Độc Lang nói: "Thật xin lỗi, nhưng tôi cảm thấy đề nghị này không tốt lắm.
Ha.ha.
Đám người cảm thấy buồn cười.
Đương nhiên bọn họ đều nghĩ rằng Độc Lang sợ hãi không dám đấu với Hắc Long.
Bắc Chiến Vương: “Vì anh đã không có dũng khí chiến đấu cho nên tôi chỉ có thể chiếu theo quy định mà làm việc “Người đầu bắt tên tự ý xông vào quân khu này lại, nghiêm hình tra khảo.”
Hừ.
Độc Lang chửi ầm lên: “Anh nói ai không có dũng khí chiến đấu? Cả nhà anh mới không có dũng khí chiến đấu.” “Ý của ông đây là Hắc Long căn bản không có tư cách để đánh với tôi.” “Muốn đánh cũng phải là tự anh lên đài đánh.
Tôi đi.
Mọi người trừng lớn mắt nhìn lão đại. Xác nhận xong người này đúng thật là không kiên nhẫn mà sống.
X
Hắc Long chính là cao thủ ngang với Bắc Chiến Vương của quân khu ba tỉnh miền Đông Bắc.
Thế nhưng đối phương lại tuyên bố, nói Hắc Long không đủ tư cách cùng đấu một trận với anh ta.
Ngông cuồng, quả nhiên là ngông cuồng không có giới hạn
Phổi của Hắc Long muốn nổ tung vì tức giận: “Tôi đặc biệt...tôi xem anh đùa giỡn khua môi múa mép thế nào.” “Muốn khiêu chiến với Bắc Chiến Vương, trước tiên hãy qua cửa của ông đây đã.” “Anh lên đi, tôi mà không khiến anh ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra. thì tôi sẽ không được gọi là Hắc Long nữa."
Một lời đã định.
Độc Lang ngông cuồng nói: “Anh thua liền sửa tên gọi là Hắc Trùng đi.”
Độc Lang tùy tiện đặt điện thoại vào tay Diệp Huyền Tần nói: “Anh giúp em chụp một tấm ảnh lưu niệm đi."
Được.
Diệp Huyền Tân nhận lấy di động. Lúc này Bắc Chiến Vương mới chú ý tới Diệp Huyền Tần.
Hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra anh. Thì ra là kẻ thù tìm đến cửa báo thù.
Nhưng mà một người ở cấp nhỏ như vậy làm sao có thể là đối thủ của anh ta.
Lần này mượn đầu của anh quay về gia tộc Thượng Quan nhận công đi.
Xin chỉ giáo.
Hai tay Hắc Long ôm quyền. Độc Lang: “A, hãy chỉ giáo."
Trận đấu thứ hai.
Hai mắt hắc Long phóng ra lửa giận. Quả thật là ngông cuồng không có giới han. “Xin chỉ giáo” là câu khiêm tốn trước khi ra tay.
Nhưng tên này lại nói thật sao, thật chuẩn bị “chỉ giáo" anh ta một chút.
Đây là vũ nhục lớn nhất đối với anh ta. Chết..Chân phải Hắc Long đập mạnh lên mặt
Trường thi đấu rung chuyển một hồi.
Rồi sau đó anh ta điên cuồng lao vào Độc
Lang.
Trông giống như một con bò tót chuẩn bị nổi điên.
Mà nhìn lại Độc Lang chỉ đứng yên tại chỗ không quan tâm gì cả cũng không có dấu hiệu ra tay.
Trong chớp mặt Hắc Long vọt tới trước mặt Độc Lang, vươn một quyển đấm vào trong ngực Độc Lang.
Đồng Lang vẫn đứng không nhúc nhích như trước. Thậm chí ngực còn căng lên.
Oa.
Đám người ồ lên.
Người này là muốn dùng ngực đỡ lấy quyền của Hắc Long sao.
Dường như lồng ngực anh ta có thể bị Hắc Long đánh nát. đất.
Bup.
Nắm tay của Hắc Long nện vào ngực của
Độc lang.
Tiếng vang nặng nề, đinh tai nhức óc.
Đủ để thấy sức lực của Hắc Long lớn như thế nào.
Nhưng...
Độc Lang vẫn đứng yên tại chỗ như trước không mhusc nhích gì.
Thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi, khóe miệng còn nhếch lên mỉm cười.