Đến người đứng đầu của gia đình Thượng Quan là bà cụ Thượng Quan cũng phải lễ phép cúi đầu trước mặt Lão tổ.
Chỉ có điều là Lão tổ đã bế quan mười mấy năm.
Không biết lần này có vì chuyện của Diệp
Huyền Tề mà xuất sơn không.
Nhưng có một điểm không cần phải nghi ngờ là.
Chỉ cần Lão tổ xuất sơn thì Diệp Huyền Tần chết là cái chắc.
Bà cụ Thượng Quan, dẫn theo mấy chục dòng chính của nhà Thượng Quan đến ngọn núi phía sau nhà.
Phía sau, có một kiến trúc cung đình xây dựa vào núi.
Đó chính là nơi Lão tổ bế quan.
Bình thường đây là nơi cấm địa của gia tộc, không ai được đến gần đó dù chỉ nửa bước.
Gia tộc Thượng Quan từ trên xuống dưới, kể cả bà cụ Thượng Quan đều quỳ xuống trước cửa cung.
Bà cụ Thượng Quan kể lại hết ngọn ngành mọi chuyện và xin Lão tổ xuất sơn, ra ngoài đối phó với kẻ địch.
Nhưng từ đầu tới cuối, Lão tổ đóng cửa không ra ngoài, thậm chí không nói một câu nào.
Điều này khiến người của gia tộc Thượng Quan đều từ bỏ hy vọng.
Nhưng khi bà cụ Thượng Quan nhắc đến cơ thể ngăn được mọi loại độc của Từ Lam Khiết,
Thì Lão tổ cũng trả lời lại. “Có chắc đó là cơ thể ngăn được mọi loại độc không?”
Bà cụ Thượng Quan lập tức trả lời: “Chắc chắn 100% a.”
Lão tổ cười: “Cơ thể ngăn được mọi loại độc là ân huệ ông trời dành cho gia tộc Thượng Quan ta. “Ta nhất định phải lấy được nó.”
“Nói rõ lai lịch của đối phương cho ta nghe.”
Bà cụ Thượng Quan nói: “Từ Lam Khiết xuất thân trong một gia đình bình thường, sau này được sự giúp đỡ của thằng con hoang
Diệp Huyền Tần kia, thành lập tập đoàn Diệp
Linh. “Phát triển thành một tập đoàn có quy mô khá lớn.”
Vậy sao?
Lão tổ hoài nghi: “Xuất thân từ một gia đình bình thường sao? Không thể như vậy được. “Chỉ có xuất thân từ một gia tộc lớn, sau hàng nghìn năm tích lũy mới có thể sinh ra một cơ thể ngăn được tất cả mọi loại độc. “Thân thế của con bé này nhất định không đơn giản như vậy.
Bà cụ Thượng Quan nói: “Lão tổ nói chỉ phải, chúng con cũng nhận định bố mẹ hiện tại của cô ta không phải là bố mẹ ruột.”
Lão tổ nói: “Được, ta sẽ ra tay giúp mọi người loại bỏ Diệp Huyền Tần.”
“Bằng giá nào cũng nhất định phải lấy được Từ Lam Khiết.”
Bà cụ Thượng Quan nhắc nhở: “Lão Tổ người nhất định phải cẩn trọng với bản lĩnh của gã Diệp Huyền Tần kia.
Lão tổ quát: “Ta bế quan bao nhiêu năm nay chẳng lẽ là công cốc sao?”
“Trong thiên hạ này, ngoại trừ Thần soái ra không ai là đối thủ của ta cả.”
Đúng vậy, đúng vậy!
Người trong gia tộc Thượng Quan đều mừng thầm trong lòng. Sau khi người của gia tộc Thượng Quan rời đi cánh cửa của kiến trúc cung đình kia mới được mở ra.
Một ông già mặt mũi nhăn nheo, tóc tại bạc phơ bước từ bên trong ra.
Chính là Lão tổ của gia tộc Thượng Quan. Nhìn qua đây chỉ là một ông già đã qua tuổi cổ lai hy.
Nhưng sát khí đẳng đẳng vô hình tỏa ra từ cơ thể của ông ta khiến người khác không thể không cung kính. Ông ta ngẩng đầu nhìn lên trời cảm khái. “Thủ đô, lâu rồi không gặp”
Ông ta ngồi lên chiếc chuyên cơ đắt tiền mà gia tộc Thượng Quan đã chuẩn bị trước, bay thẳng tới nhà họ Diệp ở thủ đô.
Khi người của nhà họ Diệp biết tin Lão tổ của gia tộc Thượng Quan chuẩn bị tới, trên dưới cả phủ giống như phát nổ.
Vị Lão tổ này là nhân vật lớn trong truyền thuyết.
Ông ta bế quan mười mấy năm không ra ngoài, đến khi vừa ra ngoài lại tới thẳng nhà họ Diệp.
Đây không khác gì như chuyện vi hành của hoàng đế ở thời cổ đại.
Nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đều quỳ xuống lạy Lão tổ.
Thái độ cung kính khiến người ta xuýt xoa.
Chẳng còn cách nào khác, nhà họ Diệp bọn họ đứng trước mặt Lão tổ chỉ là con sâu cái kiến.
Lão tổ chỉ cần đưa chân ra cũng có thể nghiền bọn họ thành bột.
Thượng Quan Điểu Đoàn và Diệp Phi Vân đều đang run rẩy. Nếu như bọn họ không nhầm, chuyến này Lão tổ đến đây là vì Diệp Huyền Trân.
Không ai hiểu sức mạnh của Lão tổ hơn bọn họ.