Hilton bật cười: “Toàn quân bị diệt?
Chỉ bằng mấy người chúng mày? Hơn mười ngàn bình tính của tao đều được rèn luyện từ xác chết mà ra. Cả Đại Hạ này cũng chỉ có Thần Soái và đội cảm tử Lang Vương của cậu ấy có thể là đối tủ của chúng tao thôi. Không biết mày lấy đầu ra can đảm nói Loại lời ngông cuồng như thế."
Diệp Huyền Tấm ngây ra.
Một đám ô hợp mà thôi, đám sưng cả Đại Hạ chỉ có Thần Soái đã địch thủ.
Rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu kiêu ngạo.
Nhưng đúng lúc này, điện chủ Thiên La điện - Huyết Lang bước vào.
Anh ta quỳ một gối xuống nói Thần Soái, tôi đã bố trí một trăm tính anh của Thiên La điện phụ trợ Xa Lang công chiếm Tam Giác Vàng. Xin ngài ra chỉ thị kế tiếp!”
Diệp Huyền Tấn đáp: "Ừ, bảo bọn họ chờ lệnh.
“Vâng!” Huyết Lang ngoan ngoãn đứng dậy, lùi sang một bên.
Mà lúc này Hilton nhìn Huyết Lang chăm chú, cổ họng nghẹn cứng.
Ông ta liếc một cái cũng nhận ra Huyết Lang.
Đây không phải điện chủ Thiên La điện sao?
Vì sao phải quỳ gối với Diệp Huyền Tần?
Chẳng lẽ… Diệp Huyền Tần thật sự là Thần Soái?
Ông ta nơm nớp hỏi: “Cậu là điện chủ Thiên La điện đúng không? Vì sao…
phải quỳ trước mặt Diệp Huyền Tân?”
Huyết Lang ngạc nhiên nhìn Hilton: “Hilton? Sao ông lại ở đây? Chẳng lẽ ông chính là người dẫn đội ngũ ám sát Thần Soái đến à?”
Sói Hoang gật đầu: “Đúng thế, Huyết Lang biết người này sao?”
Huyết Lang gật đầu: “Ừ, từng qua lại mấy lần.”
Anh ta nghiêm mặt đi tới trước người Hilton, không chút do dự cho ông †a một tát: ‘Mẹ nó chứ ông tính là cái thá gì mà dám đến ám sát anh tôi? Anh, người này tội không thể tha! Có cần em giải quyết ông ta tại chỗ không?”
Diệp Huyền Tần: “Tạm thời không cần, giữ mạng ông ta còn có chỗ cần.”
Ẩm!
Đầu óc Hilton nổ tung rồi.
Diệp Huyền Tần thật sự là Thần Soái!
Mà mình lại… muốn ám sát Thần Soái!
Ngu xuẩn… quá ngu xuẩn!
Lão Phật Gia chó má kia hại chết ông đây rồi, các người cho ông đây một đối thủ cỡ nào thết Bạch Mẫu Đơn cũng giật mình che miệng lại, hai mắt nóng cháy.
Bác sĩ nhỏ từng cứu mạng cô lại là Thần Soái danh tiếng lẫy lừng!
Mình còn từng cùng Thần Soái mờ ám!
Chết cũng không tiếc, đời này chết cũng không tiếc.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nhìn Hilton: “Tiếp theo nên làm thế nào có cần tôi dạy ông không?”
Hai mắt Hilton ảm xuống, gương mặt tuyệt vọng. Ông ta chợt lao thẳng về phía dao găm trong tay Độc Lang.
Ông ta tình nguyện đối mặt với Diêm Vương còn hơn với Thần Soái.
Rơi vào tay Thần Soái thì sống không bằng chết.
Độc Lang phản xạ rất nhanh, rút dao lại đồng thời cho Hilton một tát.
“Con mẹ nhà ông chứ! Anh tôi không cho ông chết thì ông chưa được chết! Mau đi làm theo lời anh tôi nói nhanh”
Mặc dù Huyết Lang không biết Diệp Huyền Tần yêu cầu Hilton làm gì nhưng cũng uy hiếp đối phương: “Đệch, dám cãi lệnh anh của ông à? Ông làm cho mày hối hận đã chui ra khỏi bụng mẹ bây giờ.”
Hilton sợ điên rồi, làm sao dám không nghe theo, vội vàng rút bộ đàm trong túi ra: “Tôi là tướng Hilton, toàn bộ tướng sĩ nghe lệnh… Ngay lập tức mang toàn bộ vũ khí hạng nặng chuyển _ tới thôn bỏ hoang đằng trước. Người trái lệnh, giết không tha!”
Chiến sĩ Tứ Hải tất nhiên không dám cãi lệnh ông ta.
Không lâu sau, toàn bộ vũ khí hạng nặng của bọn họ đều đã được chuyển tới thôn bỏ hoang ở gần đấy.
Tư lệnh Hilton tiếp tục ra lệnh: “Để vũ khí lại, mọi người lùi về núi.”
Tướng sĩ dưới tay ông ta đều không hiểu ra sao: “Tư lệnh, làm thế rất mạo.
hiểm! Ngài từng nói trên chiến trường có thể trả giá tính mạng nhưng tuyệt đối phải bảo vệ vũ khí…”