Lão Phật gia kích động khó nhịn được nói: “Ha ha, cho dù Diệp Huyền Tần có ba đầu sáu tay cũng không thể có một đội binh tinh nhuệ lên tới mười nghìn người này được!”
Tướng quân Hilton nói với vẻ đầy thâm ý: “Muốn triệu tập nhiều chiến sĩ như vậy không phải chuyện dễ dàng gì, hao tổn tâm sức của tôi và tư lệnh Hồ rất nhiều…”
Ý tứ của ông ta là muốn Lão Phật gia phải “trả thêm phí”.
Lão Phật gia khẽ cười: “Yên tâm đi, nếu đã đồng ý cho hai người mười phần trăm cổ phần Tam Giác Vàng thì tôi nhất định sẽ làm được.”
Sảng khoái!
Hai tư lệnh sảng khoái cười lớn: “Tôi thích nói chuyện với những người thoải mái như vậy đấy!”
Bọn họ quyết định phát động tấn công vào đêm khuya tĩnh lặng, rạng sáng lúc hai giờ.
Vì để đảm bảo không xảy ra sai sót, bọn họ vạch ra hai phương án tấn công.
Phương án thứ nhất là để các chiến sĩ bao vây tầng trong tầng ngoài tập đoàn Diệp Linh sau đó toàn lực bắn phá!
Phương án thứ hai, ngộ nhỡ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ trực tiếp dùng vũ khí hỏa lực lớn bắn tan tành tập đoàn Diệp Linh.
Sau đó, sẽ trực tiếp từ biên giới thủ đô rút khỏi Đại Hạ, tiến vào lãnh thổ nước Mao.
Đương nhiên tư lệnh Hồ và tư lệnh Hilton cũng đã bàn bạc tốt với nước Mao từ trước rồi.
Nước Mao phái người tới biên giới tiếp ứng bọn họ, để tránh sự truy đuổi của Đại Hạ.
Mười giờ tối, một thôn hoang vắng cách núi Phượng Hoàng chưa tới ba ki lô mét.
Thôn hoang vắng này đã bị bỏ hoang ít nhất mười năm, khắp nơi đầu là dấu hiệp của sự hoang tàn vắng vẻ.
Ánh trăng màu bạch kim chiếu xuống khiến vẻ hoang vắng của thôn càng trở nên rõ ràng hơn.
Một tiểu đội mặc đồ đen lặng yên không tiếng động lẻn vào bên trong thôn, chui vào một căn nhà bỏ hoang.
Tháo mặt nạ bảo hộ xuống.
Đúng là Diệp Huyền Tần và các thành viên đội cảm tử Lang Vương.
Dẫn đầu là Bạch Mẫu Đơn của tập đoàn sát thủ Tử Dạ.
Đội cảm tử Lang Vương ở trên chiến trường đều là lấy một chọi trăm vẫn chiến đấu tốt: Có điều ở phương diện đánh lén và ám sát thì họ không có nhiều kinh nghiệm.
Mà Bạch Mẫu Đơn ở tập đoàn sát thủ lại rất thành thạo ở phương diện này.
Cho nên Diệp Huyền Tần mới cố ý mời Bạch Mẫu Đơn tới gia nhập đội, lẻn vào doanh trại của địch, bắt giặc bắt tên cầm đầu trước.
Diệp Huyền Tần nói với Bạch Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn, lần này vất vả cho cô rồi.
“Nếu lẻn vào thất bại, nhất định phải kịp thời rút đi, an toàn là trên hết.”
Bạch Mẫu Đơn lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, tôi tự mình ra trận, nhất địch có thể lấy được đầu của tướng địch.”
Sói Hoang có chút không hiểu nói: “Anh, sao chúng ta phải phí sức làm những điều này chứ.”
“Em và năm mươi nghìn tinh binh của Tham Lang đã bao vây toàn bộ núi Phượng Hoàng này. Chúng ta cũng mang theo hỏa lực hạng nặng, trực tiếp đánh nhau không phải xong rồi sao.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Không được.”
“Đám giặc này đã thẳng tay tàn sát bao nhiêu đồng bào và quân nhân của chúng ta trên mảnh đất Tam Giác Vàng, trực tiếp giết họ thì quá dễ dàng cho họ rỒI.
“Tôi muốn đưa bọn họ lên tòa án quân sự, khiến bọn họ phải chịu sự xử lý của quân pháp. Bọn họ không những phải đầu rơi xuống đất, nước láng giềng còn phải bồi thường cho chúng ta một khoản tiền.”
“Hơn nữa, nếu dùng hỏa lực để chiến đấu, ít nhiều chúng ta cũng sẽ có thương vong.”
“Rõ ràng không uổng mạng của một binh sĩ cũng có thể giải quyết tốt mọi chuyện, sao phải làm kinh động đến chúng để tạo thành thương vong đổ máu chứ?”
Sói hoang gật đầu: “Anh, vẫn là anh suy nghĩ chu toàn.”
Diệp Huyền Tân nói: “Mẫu Đơn, cô đi thăm dò đường trước đi.”
Bạch Mẫu Đơn sâu kín nói: “Em từ trước đến nay đều chưa nhận tiền lương của anh bao giờ, hiện giờ lại phải mạo hiểm tính mạng để làm việc cho anh chẳng lẽ anh không để ý chút nào sao?”
Diệp Huyền Tân có chút quẫn bách nói: “Việc này… tôi đại diện tất cả nhân dân Đại Hạ cảm ơn cô.”
Bạch Mẫu Đơn nói: “Một câu cảm ơn là xong rồi sao?”
Sói Hoang châm chọc cười nói: “Anh, vì hòa bình của Đại Hạ, hay là anh lấy thân báo đáp đi.”
Sói Hoang biết chuyện cũ của Diệp Huyền Tần và Bạch Mẫu Đơn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Mẫu Đơn đột nhiên đỏ bừng lên.
Diệp Huyền Tần thì tối sầm mặt lại, giơ chân đạp Sói Hoang bay xa bảy tám mét.