Người có tình thì sẽ về cùng một nhà
Dương Bắc Hà vừa nói xong, liền bổ nhào về phía Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vừa trốn vừa cầu cứu thôn dân ở xa xa kia: “Cứu với, cứu tôi với...
Đám thân dân kia đều nổi giận hết cả lên, Sao bọn họ có thể nhẫn tâm để cho một thằng lưu manh như thế, vấy bẩn nữ thần trong lòng họ được. Bọn họ đều chạy đến, muốn giải vây cho
Từ Lam Khiết. Vậy mà không ngờ được Dương Bắc Hà lại rút một con dao khắc ra khỏi ngực, rồi vung vẩy điên cuồng,
Một người dân tránh không kịp, bị dao khắc cắt vào giữa bụng, máu chảy ròng ròng. “Má nó, để tạo coi thử còn ai muốn lên nữa? Ai dám ra mặt cho cô ta, thì tao không những giết nó, mà tao giết cả nhà nó nữa.”
Dưới sự khiếp sợ trước máu tươi, đám thôn dân đều bị dọa hết, không còn dám ra tay tùy ý nữa.
Vẻ mặt của Từ Lam Khiết tràn đầy tuyệt vọng, vội xoay người muốn bỏ chạy.
Thế nhưng, Dương Bắc Hà lại nắm chặt lấy góc óc của cô: “Được ông đây để ý mà còn muốn chạy? Đúng là hoang tưởng" “Hôm nay phục vụ ông đây cho thoải mái rồi, thì ông đây thưởng lớn cho." “Còn dám liều lĩnh chống lại, thì ông đây giết mày chết."
Cút!
Từ Lam Khiết đau như chết lặng mà gào thét: "Dù tạo có chết, cũng quyết không theo mày.
Dương Bắc Hà: "Ha ha, vậy cũng không phải do cô quyết định." “Đi với anh đây cho rồi."
Dương Bắc Hà liền muốn kéo Từ Lam Khiết đi.
Ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này,
Một tia sáng lóe lên ở trước mắt mọi người rồi biến mất, rồi biến mất ở trên đùi của Dương Bắc Hà.
Dương Bắc Hà không khỏi ngã xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đùi rồi rên rỉ đầy đau đớn. “Mẹ nó, lại chuyện gì vậy?” “Cái gì xuyên vào đùi của tạo rồi." Từ Lam Khiết hơi sửng sốt,
Xuyên vào đùi?
Chẳng lẽ là... ngân châm?
Vũ khí chỉ thuộc riêng Huyền Tần, ngân châm?
Huyền Tần... đến đây rồi?
Thoáng cái, trong Từ Lam Khiết đan xen nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Cô hy vọng là Huyền Tần đến cứu mình. Cũng không hy vọng anh ấy phát hiện ra mình.
Làm sao bây giờ phải làm sao đây? Mình có nên bỏ đi hay không.
Trong lúc do dự, thì một bóng dáng quen thuộc, lọt vào tầm mắt của Từ Lam Khiết.
Rốt cuộc cô cũng không kìm nén được nữa, mà để mặt cho nước mắt chảy xuống.
Là Huyền Tần đến đây!
Người đàn ông mà cô nhung nhớ nhất, đã xuất hiện.
Nơi đường núi gập ghềnh eo hẹp này, không thể đi xe vào được,
Diệp Huyền Tần chính là đi bộ vào.
Trên người, trên mặt anh tràn đầy những xết xước do các cành cây khô để lại, cả quần áo cũng bị xé nát, đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ nhếch nhác đến không chịu nổi.
Có thể tưởng tượng được anh đi con đường này có bao nhiêu gấp gáp, rồi bao nhiều gian nan.
Dù cho nội tâm của Diệp Huyền Tần có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa, thì khi trông thấy người trong lòng, tâm trạng cũng sẽ gợn sóng lăn tăn.
Từng bước đi của anh vô cùng dứt khoát, khi đến bên người Từ Lam Khiết, thì liền ôm chặt lấy cô vào trong ngực. "Cô gái xấu xa...
Anh vốn dĩ muốn mắng Từ Lam Khiết mấy câu, chỉ là đến cùng cũng không nói ra khỏi miệng,
Lam Khiết bây giờ, hẳn là càng khó chịu hơn so với mình nữa.
Từ Lam Khiết cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc nữa, bèn khóc lớn tiếng lên.
Thấy dáng vẻ thảm hại này của người đàn ông, cô rất đau lòng. “Đi thôi, đi về nhà.” Một đống lời muốn nói của Diệp Huyền Tần, cuối cùng đều biến thành những lời này.
Về nhà!
Trong lòng Từ Lam Khiết bỗng bị làm cho xúc động.
Cô muốn về “nhà” biết bao nhiêu chứ, căn nhà nhỏ ấm áp đáng yêu kia...
Chỉ là, cô không thể.
Cô đột nhiên lùi lại, cách xa Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, em... em không thể về nhà với anh được.” “Anh đi mau đi, nếu không em lo mình sẽ không kìm được nữa, mà về nhà với anh mất...
Diệp Huyền Tần nhíu mày: “Lam Khiết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì chứ?” Từ Lam Khiết càng thêm nức nở: “Huyền
Tần, anh đi lẹ đi, không cần lo cho em, tu tu... “Nếu em về nhà với anh, thì sẽ hại anh mat." “Nhưng mà..." Diệp Huyền Tẫn còn muốn nói gì đó, song tên du côn Dương Bắc Hà bỗng quát lên: “Về nhà? Mẹ nó mày nghĩ đẹp thật” “Mới vừa rồi là mày làm ông bị thương? Ông đây mà không đánh gãy một chân của mày, thì ông sẽ không mang họ Dương...