Giám đốc Vương nói: “Loại ung thư này cũng có thể lây truyền qua đường tiếp xúc, dịch cơ thể và thậm chí là không khí…”
Nói đến đây, Giám đốc Vương liền vô thức lùi xa khỏi Từ Lam Khiết một chút.
Ông đang nói dối tôi, nhất định là ông đang nói dối tôi!
Từ Lam Khiết sắp phát điên: “Tôi sẽ đi khám bệnh ở bệnh viện lớn ngay bây giờ”
“Nếu là ông chẩn đoán sai, tôi… chồng tôi sẽ không buông tha cho ông.”
Giám đốc Vương thở dài: “Cô Khiết, cô đừng tự lừa dối mình nữa.
Từ Lam Khiết giật lấy tờ xét nghiệm và chạy ra ngoài như điên.
Khóe miệng giám đốc Vương lộ ra một tia giễu cợt, sau khi rời khỏi tòa nhà, ông ta liền bước lên một chiếc xe hơi sang trọng đậu gần đó.
Bên trong xe, Trùng Gia đang rít từng hơi thuốc, trong chiếc xe kín bốc khói nghỉ ngút.
Giám đốc Vương vừa ho vừa nịnh nọt: “Trùng Gia, tôi đã làm theo yêu cầu của ông rồi”
“Vậy… phí hoa hồng mà ông đã hứa…
Không tệ! Trùng Gia nở nụ cười hài lòng, sau đó lấy ra một chiếc hộp có khóa mật mã ném cho giám đốc Vương: “Đếm đi, xem thử đủ chưa”“
Tốt quá!
Giám đốc Vương mở hộp khóa và nhìn vào đống tiền mà mắt sáng lên rạng rỡ.
Số tiền tiết kiệm trong nửa đầu cuộc đời của ông ta chưa bằng 1/10 số tiền trong chiếc hộp!
Ngay khi đang chìm đắm trong niềm vui sướng tột độ, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một chiếc búa đập mạnh vào sau đầu mình.
Ông ta trợn mắt rồi trực tiếp ngất di, Trùng Gia nhanh chóng vứt rìu đi, ai máu trên tay rồi nói: "Tên Diệp Huyện Tân đó giỏi nhất là tâm theo manh mối Để tránh cậu ta theo Tân ông mà tìm ra chúng tôi thì tôi chỉ có thể có chút.”
Lúc này Từ Lam Khiết cầm bản báo cáo xét nghiệm đến một bệnh viện lớn có thẩm quyền nhất ở thủ đó.
Cách nói của bác sĩ trong bệnh viện lớn này giống hệt như lời của giám đốc Vương, người phụ trách công tác khám sức khỏe.
Từ Lam Khiết sẽ già đi nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn, và trở thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma, cho đến cuối cùng, cô sẽ già đến chết!
Sự việc này đối với Từ Lam Khiết mà nói là một cú sốc chưa từng có, cô luống cuống vò đầu bứt tóc: “Phải làm sao đây? Làm sao đây?”
Kết quả là một nắm tóc đã rụng xuống bởi cú túm này.
Từ Lam Khiết yếu ớt ngồi xổm trên mặt đất.
“Tóc đã bắt đầu rụng rồi, vậy thì chuyện biến thành bộ dáng ma quỷ kia còn xa sao?”
“Nếu bố mẹ và Huyền Tân nhìn thấy bộ dạng ma quỷ đó của mình…”
“Không, không, mình muốn giữ những gì tốt đẹp nhất của bản thân trong trái tim họ, không thể để họ nhìn thấy mình già nua cẵn cối.”
“Hơn nữa, nếu ở chung với họ còn có thể truyền bệnh ung thư này cho họ.”
“Rời đi thôi, đi khỏi nơi này rồi tự mình chờ chết…”
Huyền Tân, cảm ơn anh đã ở bên cạnh em những ngày qua, đó là những ngày vui và hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.
Cảm ơn anh đã cho phép em có những ký ức đẹp, em thật sự đã rất mãn nguyện rồi.
Tạm biệt anh nhé, nếu có kiếp sau em vẫn sẽ làm vợ anh.
Không, kiếp sau, kiếp sau nữa, em cũng sẽ làm vợ anh.
Cô lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Diệp Huyền Tân, sau đó ném điện thoại xuống sông rồi lái xe bỏ đi Nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt bình yên của cô.
Ngay sau khi Từ Lam Khiết rời đi, Trùng.
Gia lại xuất hiện, tay cầm một hộp có khóa mật mã lẻn vào bệnh viện.
Mặt khác, Diệp Huyền Tân bận rộn với việc chuyển trụ sở của Tập đoàn Diệp Linh đến khuya.
Anh định tìm Từ Lam Khiết để “kể công”, nhưng Từ Lam Khiết đã gửi cho anh một tin nhắn.
“Huyền Tân, cảm ơn anh đã cùng em đi suốt chặng đường dài và để lại cho em những kỉ niệm đẹp đế và đáng trân trọng nhất.”
“Em mệt mỏi rồi, giờ em muốn nghỉ ngơi một mình, em đi đây, đừng đi tìm em.”
“Em yêu anh. Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn tiếp tục làm vợ anh, mong anh đừng từ chối.