Không lâu sau, một người phục vụ đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai bước vào và đặt một chai rượu whisky bên cạnh Từ Lam Khiết Đồng thời ông ta cũng búng ngón tay út của mình.
Một điểm đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường bay ra khỏi móng tay và đáp xuống món “Kim Chỉ Ngọc Diệp” trước mặt Từ Lam Khiết.
Sau đó người phục vụ liền rút lui.
Người phục vụ này không phải ai khác mà chính là do Trùng Gia đóng giả Vất đen nhỏ vừa được ông ta bắn ra chính là một con cổ trùng mà ông ta đã chăm sóc cẩn thận Không ai trên thế giới này có thể giải được loại cổ độc này, kể cả chính Trùng Gia.
Trong phòng, bà cụ Diệp đích thân rót cho Từ Lam Khiết một ly rượu: “Lam Khiết, đây là rượu whisky tôi đặc biệt đặt cho cô đấy”
“Chúng ta hãy cùng nhau uống một ly, xem như là chào mừng Tập đoàn Diệp Linh của cô đến được thủ đô.”
Từ Lam Khiết vội vàng từ chối nói: “Xin lỗi bà, tôi không thể uống được rượu, cộng thêm mấy ngày nay không được khỏe, thật sự không tiện uống…”
Bà cụ Diệp lại không làm khó Từ Lam Khiết, chỉ nói: “Cô không uống được thì thôi vậy.”
“Ăn đồ ăn đi, món Kim Chỉ Ngọc là món đặc trưng của khách sạn, cô nhất định phải ăn thử”
Bà cụ Diệp đã đích thân gắp đồ ăn cho.
Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết không thể từ chối sự nhiệt tình này nên đã bắt đầu ăn.
Sau khi Từ Lam Khiết ăn xong thì người nhà họ Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Diệp liền nói: “Tôi chợt nhớ rằng mình có một cuộc họp quan trọng cần tổ này chức, vì vậy tôi xin phép rời đi trước.”
Những người còn lại trong nhà họ Diệp cũng viện cớ đó và bỏ đi.
Cảnh này khiến cho Từ Lam Khiết thật không biết nên khóc hay nên cười.
Vừa rồi cô muốn đi thì bọn họ không chịu buông tha, vậy mà trong nháy mắt họ liền chạy trốn chẳng còn một mống.
Thật là kỳ lạ Nhưng Từ Lam Khiết cũng không nghĩ nhiều mà xoay người rời đi.
Vào buổi chiều, lứa nhân viên đầu tiên của Tập đoàn Diệp Linh cũng đã đến.
Theo quy định của Sở Quản lý Thương mại thủ đô, một công ty mới thành lập thì buộc phải khám sức khỏe cho nhân viên.
Từ Lam Khiết đương nhiên không phải là ngoại lệ.
Sau khi máu được rút ra, Từ Lam Khiết liền quay trở lại tòa nhà để chủ trì việc sắp XẾp.
Sự bận rộn này kéo dài cả một ngày.
Buổi tối, Từ Lam Khiết mệt mỏi đến chóng mặt, đang định về nghỉ ngơi thì giám đốc Vương phụ trách kiểm tra sức khỏe đột nhiên tìm đến Từ Lam Khiết.
“Cô Khiết, tôi muốn thông báo cho cô một tin xấu.”
Vẻ mặt của Từ Lam Khiết bỗng trở nên nghiêm nghị: “Có phải là kiểm tra sức khỏe của nhân viên không đạt điều kiện không?”
Giám đốc Vương thở dài: “Cô Khiết, là kiểm tra sức khỏe của cô có vấn đề.”
“Vừa rồi chúng tôi đã xét nghiệm máu của cô và phát hiện ra rằng cô mắc một loại ung thư cực kỳ hiếm gặp gọi là ung thư biểu mô tế bào vòng”
“Loại ung thư này chỉ có một trong số hàng tỷ người mắc phải, và cho đến nay chưa có bệnh nhân nào được chữa khỏi.”
Gì cơ Từ Lam Khiết sững sờ tại chỗ, nghiêm túc nghi ngờ chính mình nghe lầm: “Tôi bị ung thư sao? Chuyện này làm sao có thể?”
“Sức khỏe của tôi luôn rất tốt, chắc là các ông đã nhầm rồi.”
Giám đốc Vương thở dài và đưa cho Từ Lam Khiết một tờ đơn khám sức khỏe.
Từ Lam Khiết vội vàng nắm lấy nó và nhìn vào dữ liệu được dán nhãn đỏ dày đặc vì vượt quá tiêu chuẩn.
Ở cuối kết quả chẩn đoán có viết rất rõ ràng: ung thư biểu mô tế bào vòng Giám đốc Vương nói tiếp: “Căn bệnh này sẽ khiến các tế bào của con người già đi và chết đi trong một khoảng thời gian ngắn”.
“Biểu hiện trực tiếp nhất là con người sẽ già đi một cách bất thường trong thời gian ngắn, sau đó tóc, răng thậm chí cả móng tay đầu sẽ rụng, da nhăn nheo, thậm chí còn khô và rạn nứt, khá là đáng sợ”.
“Đây là ảnh của một bệnh nhân cũ, cô xem đi”
Từ Lam Khiết nhìn lướt qua bức ảnh, đột nhiên cảm thấy như bị sét đánh.
Bệnh nhân trong bức ảnh già nua không kể xiết, da thịt nhão ra, chảy xệ như cục thịt, răng và tóc đều bong tróc trông vô cùng đáng sợ, người không ra người ma không ra ma.
Không, không, không!
Từ Lam Khiết suy sụp đến phát điên, cô thà chết còn hơn trở thành dáng vẻ ma quỷ này.