Trong một phòng tiệc cổ điển của Vương tộc họ Quan có một chiếc bàn Bát Tiên được làm từ gỗ trắc cao cấp được bày ở trên cùng.
Quan Vương ngồi ở vị trí chủ tiệc.
Dương Thanh và Vũ Ninh chia nhau ngồi hai bên.
Bàn Bát Tiên chỉ có ba người họ ngồi.
Một cô gái mặc quần áo cổ đại đứng bên cạnh bưng trà rót nước.
Dưới bàn Bát Tiên là chỗ của những người còn lại trong Vương tộc họ Quan.
Dù là bốn trưởng lão cũng chỉ được ngồi ở bàn đầu tiên dưới bàn Bát Tiên.
Bởi vậy có thể thấy được, Quan Vương đang dùng lễ nghi cao nhất để tiếp đãi Dương Thanh và Vũ Ninh.
“Nếu không được gặp cậu Thanh, tôi còn không biết trên đời này còn có thiếu niên tài giỏi như cậu”.
Quan Vương không hề che giấu sự tán thưởng của mình, cười nói.
Vũ Ninh cũng lên tiếng: “Dù là trong Hoàng tộc họ Vũ, đừng nói là thế hệ trẻ, cả thế hệ của tôi cũng không có ai đạt được thành tựu như cậu Thanh”.
“Cậu Thanh đúng là thiên tài võ thuật.
Chỉ sợ đến cả gia tộc Cổ Võ cũng chưa chắc có được thiên tài như vậy”.
Quan Vương gật đầu cười nói: “Không sai, thiên tài võ thuật của gia tộc Cổ Võ chưa chắc đã là đối thủ của cậu Thanh”.
Dương Thanh lắc đầu bất đắc dĩ đáp: “Hai người đừng khen tôi nữa.
Tôi sắp đứng ngồi không yên rồi”.
“Ha ha…”
Quan Vương và Vũ Ninh nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.
“Nào, uống trà đi!”
Quan Vương chủ động nâng chén mời, Dương Thanh và Vũ Ninh lập tức nâng chén trà đáp lễ.
Nước trà ấm áp chạy qua cổ họng xuống dạ dày, Dương Thanh chỉ cảm thấy toàn thân ấm hẳn lên, trong miệng thơm ngát mùi trà.
“Trà ngon!”
Vũ Ninh nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt hưởng thụ.
Quan Vương vừa cười vừa nói: “Đây là trà Đại Hồng Bào từ cây mẹ trên núi Vũ Di tôi cất giữ nhiều năm, bình thường đều không nỡ bỏ ra uống.
Hôm nay vui vẻ mới lấy ra mời hai vị”.
“Vậy thì tôi và cậu Thanh đúng là có lộc ăn”.
Vũ Ninh cười đáp.
Người nào không biết còn tưởng bọn họ là bạn bè thân thiết nhiều năm.
Đám người Vương tộc họ Quan thấy ba người trên bàn Bát Tiên đều âm thầm cảm thán.
Nửa tiếng trước, Dương Thanh còn ngông nghênh chạy tới đây gây chuyện, vậy mà bây giờ đã ngồi cùng bàn thưởng thức trà ngon với Quan Vương.
Quan Vương rất thông minh, không thăm dò thân phận của anh, cũng không nhắc lại chuyện trước kia, giống như tất cả đều đã qua.
Dù sao đây cũng là bữa tiệc tiễn Quan Trấn Hải.
Đương nhiên Quan Vương vẫn phải coi việc chào từ biệt Quan Trấn Hải là quan trọng nhất.
Quan Trấn Hải cũng rất cảm động, sau ba lần rượu, liên tục cam đoan mình mãi mãi là người của Vương tộc họ Quan.
Bữa tiệc kết thúc, Dương Thanh đứng dậy nói: “Cảm ơn Quan Vương chiêu đãi cơm ngon rượu ngon.
Tôi phải đi rồi”.
Vũ Ninh cũng đứng dậy: “Tôi rời khỏi Hoàng tộc họ Vũ đã lâu, cũng nên trở về báo cáo rồi”.
“Được, nếu hai người đều có việc, tôi không giữ lại nữa.
Để tôi tiễn hai người!”
Quan Vương đích thân dẫn theo người trong gia tộc tiễn Dương Thanh và Vũ Ninh tới tận cổng Vương thành Quan.
Trước khi đi, Quan Vương nói với Quan Duyệt: “Sau này cháu phải báo đáp sư phụ của cháu thật tốt.
Vương tộc họ Quan mãi là nhà của cháu.
Khi nào cháu muốn về, chúng ta đều hoan nghênh”.
Quan Duyệt gật đầu đáp: “Cảm ơn Quan Vương!”
“Cậu Ninh gửi lời hỏi thăm cho Vũ Hoàng giúp tôi!”
Quan Vương lại nhìn Vũ Ninh nói.
Vũ Ninh cười gật đầu: “Nhất định rồi!”
Bốn người rời khỏi phủ Quan Vương.
Mãi đến khi đi khỏi phủ Quan Vương thật xa, Vũ Ninh mới trầm giọng nói: “Không hổ là Quan Vương, làm việc rất quyết đoán”.
Dương Thanh chỉ cười không nói, biết rõ ý đồ của Quan Vương.
Lúc Quan Vương phi chiếc thẻ đen chứa hai trăm tỷ về phía anh đã dùng sức mạnh của cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, thế nhưng vẫn bị Dương Thanh dễ dàng đón lấy.
Sau đó, Dương Thanh dùng sức mạnh của Vương Cảnh đỉnh phong trả lại thẻ.
Tuy Quan Vương là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nhưng lão ta không ngờ Dương Thanh cũng có được sức mạnh này, chủ quan khinh địch nên mới bị thương.
Chính vì vậy, lão ta mới bị anh dọa sợ.
Trong mắt Quan Vương, ít nhất Dương Thanh cũng phải là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, dù là lão ta cũng chưa chắc có thể đánh bại.
Đã vậy chẳng bằng hi sinh Quan Hồng Nghị, xoa dịu lửa giận của anh.
Lại mượn chuyện mở tiệc tiễn Quan Trấn Hải, tỏ thái độ nhún nhường, chủ động mời Dương Thanh và Vũ Ninh.
Mặc dù không thể tạo quan hệ tốt đẹp với Hoàng tộc họ Vũ và Dương Thanh chỉ bằng bữa cơm này nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt địch ý của Dương Thanh xuống mức thấp nhất.
Không chỉ vậy, ngay trong bữa cơm vừa rồi, Quan Vương còn hứa hẹn sẽ rút toàn bộ người ở Yến Đô về.
Trước Vương tộc họ Quan, Vương tộc họ Tiết cũng đã rút lui khỏi Yến Đô.
Tức là hiện giờ chỉ còn người của ba Vương tộc vẫn đang ở Yến Đô.
“Cậu Thanh, với thực lực của cậu muốn trở thành Vương của Yến Đô dễ như trở bàn tay.
Không biết cậu có hứng thú không?”
Vũ Ninh bỗng dè dặt hỏi, sợ vấn đề này sẽ chọc giận Dương Thanh.
Ông ta lại vội vàng nói thêm: “Nếu cậu Thanh có ý định này, Hoàng tộc họ Vũ đồng ý giúp đỡ.
Tôi cũng có thể cam đoan chỉ cần cậu thừa kế Đế Thôn, Hoàng tộc họ Vũ sẽ không mơ tưởng gì tới Đế Thôn”.
Dương Thanh không lên tiếng, chỉ cười híp mắt nhìn chằm chằm Vũ Ninh.
Vũ Ninh chợt thấy hoảng hốt, giống như bị Dương Thanh nhìn thấu tâm tư.
Mấy giây sau, rốt cuộc Vũ Ninh không nhịn được nữa lại nói: “Không dám giấu cậu Thanh, thực ra lần này Hoàng tộc họ Vũ liên hôn với Vương tộc họ Quan chính là vì Đế Thôn”.
“Dù sao một trăm năm trước, người đó cũng xuất thân từ Đế Thôn.
Truyền thuyết nói là cao thủ trong Đế Thôn nhiều như mây.
Có được Đế Thôn sẽ có được cả thiên hạ.
Hoàng tộc họ Vũ cũng muốn đoạt lấy Đế Thôn”.
Dương Thanh híp mắt nói: “Vậy nên ông Ninh đứng ra giúp tôi thực ra cũng là vì coi trọng tiềm năng của tôi, muốn thông qua tôi khống chế Đế Thôn sao?”
“Không phải!”
Vũ Ninh giật nảy mình, vội vàng phủ nhận: “Xin cậu hãy tin tôi, tôi không hề có ý nghĩ khống chế Đế Thôn.
Tôi chỉ muốn sau khi cậu kế thừa Đế Thôn sẽ hợp tác với Hoàng tộc họ Vũ đầu tiên”.
“Ông cũng thành thật đấy!”
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Vũ Ninh, Dương Thanh cười nói: “Tôi tin ông sẽ không có ý đồ với Đế Thôn nhưng không tin những người khác trong Hoàng tộc họ Vũ sẽ không ngấp nghé Đế Thôn”.
Vũ Ninh lập tức im bặt.
Ông ta biết điều Dương Thanh nói là thật.
“Được rồi, chúng ta tạm biệt ở đây thôi, sau này có duyên sẽ gặp lại!”
Thấy sắp đến nhà của thần y Phùng, Dương Thanh nói.
Dù sao thần y Phùng cũng là người sống ẩn dật.
Anh chưa xin phép đã dẫn người khác tới là không đúng.
Vũ Ninh nghe ra ý đuổi khách, lập tức dẫn Vũ Tử Khai rời đi.
Trước khi đi, Vũ Tử Khai còn lưu luyến nhìn Quan Duyệt: “Vợ đừng quên chơi game với anh đấy nhé!”
Sau khi tách ra với Vũ Ninh, Dương Thanh dẫn theo Quan Duyệt đi bộ tới nhà của thần y Phùng.
Nhưng bọn họ vừa đi tới cổng đã trông thấy một chiếc quan tài đỏ chót ở giữa sân.
Dương Thanh lập tức hoảng hốt: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
- ---------------------------.