Chiến Thần Ở Rể

Chương 971: 971: Mời Cậu Quay Về






Khi biết tin Mã Siêu đã đến Vương thành Quan, Dương Thanh đã nằm trên giường, đang chuẩn bị đi ngủ lập tức bật dây.

“Cậu ấy đến Vương thành Quan rồi à?”
Dương Thanh kinh ngạc hỏi.
Sáng nay, anh vừa cam đoan với Mã Siêu rằng một thời gian ngắn nữa, anh sẽ đích thân đến Vương thành Quan một chuyến.
Không ngờ chưa được một ngày, Mã Siêu đã đến Vương thành Quan rồi.

"Trong thư, anh ấy còn nhờ chị chuyển lời cho cậu, trước kia anh ấy luôn nghe lời cậu, nhưng lần này anh ấy không làm được nữa”.

“Anh ấy biết rõ sự nguy hiểm khi đến Vương thành Quan, nên không muốn liên lụy tới cậu.

“Quan trọng nhất là, Mễ Tuyết là em gái anh ấy, anh ấy phải tự trả mối thù này!”
Giọng Ngải Lâm nghe rất lo lắng: “Dương Thanh, rốt cuộc bây giờ nên làm gì đây?” “Chị đừng sốt ruột, bây giờ em sẽ đi tìm cậu ấy!”
Dương Thanh vừa nói vừa mặc quần áo.
Chưa bàn đến việc Mã Siêu là anh em tốt nhất của anh, chỉ riêng chuyện anh đã làm liên lụy tới Mễ Tuyết, kiểu gì anh cũng phải đòi lại công bằng cho cô ta rồi.

“Chồng ơi, có chuyện gì à?”
Tần Thanh Tầm nhìn Dương Thanh đang chuẩn bị rời đi, lo lắng hỏi.


“Mã Siêu gặp phiền phức, anh phải đi giúp cậu ấy”.
Dương Thanh nhìn vợ với vẻ áy náy, hôn khẽ lên trán cô: “Chắc anh phải đi một thời gian, em nhớ chăm sóc mình và con gái thật tốt nhé”.
Dương Thanh cũng không nhiều lời, chỉ bảo mình phải đi giúp Mã Siêu
Tần Thanh Tâm là một cô gái bình thường, Dương Thanh không muốn kéo cô vào một số chuyện.

“Anh nhớ cẩn thận nhé!”
Tần Thanh Tâm chỉ dặn dò một câu.
Để Dương Thanh không lo lắng, cô tỏ vẻ thoải mái: “Em sẽ chăm sóc mình và con gái thật tốt, anh cứ yên tâm”.

“Được, vậy anh đi đây, khi nào xong chuyện anh sẽ về”.
Dương Thanh nói rồi quay người rời đi.
Tần Thanh Tầm nhìn cửa phòng đã đóng với vẻ lo lắng và mất mát.
Tuy cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ dáng vẻ hơi bối rối của Dương Thanh thì có thể biết, lần này anh gặp phải phiền phức khá lớn.

“Chồng ơi, anh nhất định phải an toàn trở về nhé!”
Tân Thanh Tâm đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn Dương Thanh lái xe rời đi.
Sau khi rời khỏi dinh thự Vân Phong, Dương Thanh gọi điện cho Ngải Lâm trước: “Em đang trên đường rồi, chị cứ yên tâm, em cam đoan sẽ đưa Mã Siêu an toàn quay về”.

“Dương Thanh, cảm ơn cậu nhé!”
Ngải Lâm nói bằng giọng cảm kích.

Bây giờ gặp phải tình huống này, Ngải Lâm chỉ còn biết nhờ Dương Thanh giúp đỡ mà thôi.

“Mã Siêu rời khỏi Yến Đô từ khi nào thế?"
Dương Thanh không có nhiều thời gian để khách sáo với Ngải Lâm, anh hỏi luôn.

“Chị cũng không biết, chị vừa thực hiện một ca phẫu thuật ở bệnh viện, đến khi về nhà thì đã không thấy Mã Siêu đâu nữa rồi, chỉ còn một bức thư anh ấy viết cho chị mà thôi”.
Ngải Lâm vội đáp.

“Ừm, vậy em cúp máy đã nhé, em phải tìm hiểu xem Mã Siêu rời khỏi Yến Đô lúc nào”.
Dương Thanh nói rồi cúp máy, sau đó gọi một cuộc điện thoại khác: “Tìm cho tôi, Mã Siêu rời khỏi Yến Độ, đến Vương thành Quan vào lúc nào thế?” “Cậu Thanh, chỉ có một chuyến chuyến bay từ Yến Đô đến Vương thành Quan vào chín giờ tối nay thôi ạ”.
Tiền Bưu nói rồi hỏi ngay: “Mã Siêu đến Vương thành
Quan rồi à?”
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Cậu ấy để lại một bức thư rồi đến Vương thành Quan luôn, bây giờ tôi phải tới đó ngay, trong khoảng thời gian này, nhờ ông bảo vệ người nhà của tôi nhé!” “Cậu Thanh cứ yên tâm, dù có chết, tôi cũng không để người nhà của cậu chịu bất cứ tổn thương nào”.
Tiền Bưu nghe thấy thế, lập tức cam đoan.
Tuy bây giờ Ảnh Vệ vẫn chưa sánh bằng các cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc và Vương tộc, nhưng ít ra cũng được coi là thế lực mạnh mẽ bậc nhất ở Yến Đô rồi.
Có Tiền Bưu ở đó, trừ khi cao thủ đỉnh cao của Vương tộc đích thân ra tay, bằng không, không ai có thể làm hại người thân của Dương Thanh được.
Bây giờ Dương Thanh lại nhờ ông ta, chuyện này càng khiến Tiền Bưu rung động sâu sắc.

“Cảm ơn ông!”

Dương Thanh nói một cách chân thành.
Bây giờ, Mã Siêu đang đến Vương thành Quan, thề chết báo thù cho em gái, xung quanh anh có rất ít người có thể sử dụng.
Tiền Bưu là cao thủ đến từ biên giới phía Bắc, đã theo Dương Thanh lâu như thế, chắc chắn sẽ đáng tin.
Nhưng điều đó cũng chỉ giới hạn trong phạm vi Yến Đô mà thôi, bây giờ dòng chính của năm Vương tộc lớn đang liên tục xuất hiện, có lẽ sau này sẽ có cả những cao thủ mạnh hơn nữa.
Nếu lại xảy ra chuyện thế này, chỉ với mấy người Dương Thanh, đúng là không thể bảo vệ những người xung quanh anh.
Chiếc xe phóng như bay đến sân bay quốc tế ở Yến Độ.

“Tướng quân!"
Dương Thanh vừa tới sân bay, một người đàn ông trung niên mặc đồ quân đội đã bước đến.
Tối nay sân bay quốc tế ở Yến Đô đã bị phong tỏa, cả sân bay chỉ phục vụ một người, đó là Dương Thanh.
Người đàn ông trung niên tên Đổng Chiêm Cương, ở cầu vai có một ngôi sao vàng, là vị tướng thống lĩnh khu vực.
Lúc này ông ta đang nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt cung kính.
Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Cảm ơn ông!”
Dương Thanh rất ghét dùng đến quan hệ để làm việc, nhưng mỗi ngày chỉ có một chuyến bay từ Yến Đô đến Vương thành Quan, bây giờ máy bay đã cất cánh.
Anh không còn cách nào khác nên mới tìm người liên lạc với Đổng Chiêm Cương.

“Tướng quân quá lời rồi!”
Đổng Chiêm Cương vội đáp.
Ông ta biết rõ, cách đây không lâu, người thanh niên mới hai bảy tuổi này vẫn là Tướng quân thống lĩnh biên giới phía Bắc.
Trong mắt Đổng Chiêm Cương, Dương Thanh chính là nhân vật lớn trong truyền thuyết.
Hôm nay ông ta lại nhận được mệnh lệnh bảo ông ta phong tỏa sân bay ở Yến Đô, chỉ phục vụ Tướng quân của biên giới phía Bắc, ông ta sắp kích động phát điên rồi.

“Ông Phùng nói kể từ giờ phút này, tôi chỉ nghe theo lệnh Tướng quân!”

Đổng Chiêm Cương đứng nghiêm, nghiêm túc nói: “Chuyên cơ từ Yến Đô đến Vương thành Quan đã sẵn sàng, mời Tướng quân lên máy bay a!”
Đổng Chiêm Cương đích thân dẫn đường, đưa Dương Thanh đến chỗ một chiếc máy bay tư nhân.
Khi Dương Thanh lên máy bay, Đổng Chiêm Cương cũng đi theo anh.

“Ông đi theo tôi làm gì thế?”
Dương Thanh nhíu mày.
Đổng Chiêm Cương run rẩy, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội nói: “Ông Phùng có lệnh, tôi phải theo sát Tướng quân, với những chuyện mà Tướng quân không tiện ra mặt thì cứ để tôi làm”.
Nghe thấy Đổng Chiêm Cương nói thế, Dương Thanh mới thu bớt khí thế của mình: “Cất cánh đi!”
Đổng Chiêm Cương thầm thở phào nhẹ nhõm, vội bảo máy bay cất cánh.

“Tướng quân...
Đổng Chiêm Cương vừa mở miệng thì đã bị Dương Thanh ngắt lời: “Tôi đã rời khỏi biên giới phía Bắc rồi, gọi tôi là Tướng quân không thích hợp đầu”.
Tuy Dương Thanh là thần thoại của biên giới phía Bắc nhưng đã từ chức, bây giờ biên giới phía Bắc đã có Tướng quân mới, nếu vẫn gọi anh là Tướng quân thì đúng là không hợp lý thật.

“Cậu Thanh?”
Đổng Chiêm Cương gọi thử, thấy Dương Thanh không phản đối thì mới thận trọng nói: “Ông Phùng bảo tôi chuyển lời cho cậu, ông ấy nói “Những năm gần đây, Vương tộc ngày càng hống hách, chắc chắn phải dội cho họ một gáo nước lạnh, nhưng cậu Thanh vẫn cần có chừng mực”.

“Mặt khác, trong khoảng thời gian cậu rời khỏi Yến Độ, sẽ có người bảo vệ những người bên cạnh cậu, trừ khi chủ của Vương tộc đích thân tới đây, bằng không, không ai làm hại được người nhà của cậu hết”.
Dương Thanh hơi híp mắt: “Chắc ông Phùng không chỉ nói thế đâu nhỉ?"
Đổng Chiêm Cương hơi kinh ngạc, gật đầu: “Ông Phùng hy vọng cậu sẽ quay về, thống lĩnh bốn biên giới, viết tiếp thần thoại bất bại của cậu!”
- ---------------------------.