Lưu Kỳ vừa nói dứt lời thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả Mã Siêu cũng ngẩn ra, vừa rồi Dương Thanh bảo anh ta đến tập đoàn Tân Thảo, anh ta còn tưởng là có công việc gì, nhưng không ngờ lại là đến tiếp để quản tập đoàn Tân Thảo.
Người cảm thấy bàng hoàng nhất chính là Tiêu Chỉ Tinh.
Lúc này, cô ta trợn trừng hai mắt: "Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể.
Đứng sau tập đoàn Tân Thảo là một gia tộc siêu lớn, một doanh nghiệp có nền tảng vững chắc như vậy, sao chủ tịch có thể là cậu được chứ?"
Nhìn nội dung hợp đồng mà tay Lưu Kỳ run lên.
"Chủ tịch, thực xin lỗi, tôi không biết là cậu, nếu không tôi sẽ không bao giờ bất kính với cậu, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!"
Lưu Kỳ bước tới và kính cẩn trả lại hợp đồng cho Dương Thanh bằng cả hai tay.
Các nhân viên bảo vệ bao vây Dương Thanh và Mã Siêu cũng rút lui ngay lập tức.
Càng nghĩ vừa rồi suýt chút nữa họ đã ra tay với chủ tịch mới của tập đoàn, bọn họ lại càng thêm sợ hãi.
"Sếp Lưu, anh đang làm gì vậy?"
Tiêu Chỉ Tinh lao tới, kéo tay Lưu Kỳ và xúc động nói: "Cậu ta chỉ là một kẻ dối trá, tuyệt đối không thể là chủ tịch mới của tập đoàn được".
Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
"Bốp!"
Lưu Kỳ tát vào mặt Tiêu Chỉ Tinh, gầm lên: "Mẹ kiếp, câm ngay miệng lại cho ông!”
"Mở mắt chó của cô ra mà xem nội dung trong bản hợp đồng này này!”
Tiêu Chỉ Tinh bị đánh đến choáng váng, nhìn thấy nội dung hợp đồng mà Lưu Kỳ bảo cô ta đọc, khuôn mặt cô ta liền đờ đẫn.
"Chuyện này…chuyện này sao có thể như thế được?"
"Sao Vương tộc họ Tiết có thể chuyển nhượng tập đoàn Tân Thảo miễn phí cho Dương Thanh được?"
"Cậu ta chỉ là một kẻ lừa lọc thôi, lẽ nào Vương tộc họ Tiết cũng bị lừa rồi sao?”
Tiêu Chỉ Tinh lẩm bẩm, vẻ mặt không thể tin được.
"Bốp!"
Lưu Kỳ lại tát một phát nữa, lần này hắn dùng sức rất mạnh khiến cho Tiêu Chỉ Tinh bị ngã xuống đất, miệng đầy máu.
"Cút! Con đàn bà khốn khiếp, cút khỏi tập đoàn Tân Thảo ngay cho tôi!"
Lưu Kỳ rống lên: "Nếu không phải con đàn bà hèn hạ cô ngăn cản, làm sao tôi có thể làm lỡ chuyện tiếp đón chủ tịch chứ?"
"Phải rồi, còn cả con đàn bà đê tiện này nữa, cút đi luôn cho tôi!"
Lưu Kỳ nhìn nhân viên lễ tân đang run rẩy và hét lên đầy tức giận.
"Chủ tịch, văn phòng của cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cậu lên!”
Dương Thanh nhướng mày: "Đây là mệnh lệnh!"
Nghe thấy hai từ mệnh lệnh, Mã Siêu lập tức đứng thẳng, vẻ mặt cung kính và nghiến chặt răng.
Nhưng một người phụ nữ yếu đuối như cô ta sao thể thoát ra được đây?
Ngay sau đó, cô ta bị mấy nhân viên bảo vệ kéo ra khỏi tập đoàn Tân Thảo.
"Chủ tịch, cậu ký tên đi ạ!"
Cây bút ký vừa rồi đã bị Tiêu Chỉ Tinh giật mất, Lưu Kỳ không biết tìm một cây bút ký khác ở đâu ra đưa cho Mã Siêu và cúi đầu nói.
Cái cách hắn cúi đầu khom lưng lúc này, so với dáng vẻ kiêu căng hống hách của hắn vừa rồi quả là một sự mỉa mai lớn.
Mã Siêu ký tên mình lên đó.
Mặc dù Lưu Kỳ đang cầu xin, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt hắn vẫn có chút gì đó lạnh lẽo.
"Cút!”
Mã Siêu hét lên và đạp cho Lưu Kỳ một cái.
- ---------------------------.