Dương Thanh bế con gái lên, nhìn chằm chằm vào cổng tập đoàn Mamba Đỏ.
Hai bố con đợi khoảng năm phút nữa, cuối cùng cũng trông thấy bóng dáng quen thuộc của cô bước ra ngoài.
Mấy ngày không gặp, dường như cô đã gầy đi nhiều, sắc mặt tiều tụy hơn hẳn.
Nhưng trông thấy bên cạnh Tần Thanh Tâm còn có một người thanh niên, Dương Thanh hơi khó chịu.
Người đó khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc vest lịch lãm, gương mặt điển trai.
Hai người cách nhau rất gần.
Không biết người thanh niên nói gì khiến Tần Thanh Tâm mỉm cười.
Thấy cảnh này, trong anh nổi lên lửa giận.
“Mẹ ơi!”
Tiêu Tiêu cũng trông thấy Tần Thanh Tâm, hô lên một tiếng rồi chạy vọt tới.
Nghe thấy tiếng con gái, Tần Thanh Tâm mới phát hiện ra Tiêu Tiêu.
Nhưng khi trông thấy Dương Thanh, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.
“Anh là ai?”
Dương Thanh không để ý tới cô, lạnh lùng hỏi người thanh niên bên cạnh, giọng nói tràn đầy tức giận.
Đối phương lịch sự mỉm cười với Dương Thanh: “Tôi là…”
“Anh ấy là bạn tôi”.
Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Tần Thanh Tâm chen ngang.
Dương Thanh không ngờ cô lại kéo tay anh ta ngay trước mặt mình.
Vẻ mặt của anh lập tức cứng đờ, không dám tin vào mắt mình.
Anh không bao giờ nghĩ cô sẽ kéo tay của người đàn ông khác.
Tức giận khiến anh gần như mất kiểm soát.
“Bịch!”
Dương Thanh không nói năng gì, xông lên tung đấm.
Người thanh niên chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đánh ngã.
“Dương Thanh, anh đang làm cái gì vậy?”
Tần Thanh Tâm thấy thế lập tức hoảng sợ, đẩy Dương Thanh ra, giận dữ nói: “Cút! Anh mau cút đi!”
Sau đó, cô vội vàng chạy tới đỡ người thanh niên kia đứng dậy.
“Có phải anh ngạc nhiên lắm không? Có phải đang nghĩ mình giấu kĩ như vậy sao tôi lại biết được đúng không?”
Tần Thanh Tâm lau nước mắt, châm chọc nói: “Tôi nói cho anh biết, đêm hôm đó anh chưa thèm cúp điện thoại của tôi đã chạy đi giúp ả đàn bà kia rồi”.
Bấy giờ Dương Thanh mới hiểu được mọi chuyện.
Thì ra lúc đó anh vội vã đi xem Hạ Hà, quên cúp máy.
Nhưng hiện giờ xem ra, Tần Thanh Tâm vẫn không biết người phụ nữ kia chính là Hạ Hà, nếu không đã không hiểu lầm anh như vậy.
“Tâm à, chuyện này không phải như em nghĩ đâu.
Hôm nay anh đến đây là để giải thích…”
Dương Thanh hạ giọng nói, nhưng chưa nói hết câu đã bị Tần Thanh Tâm chặn họng: “Câm miệng! Tôi không muốn nghe anh giải thích.
Bây giờ tôi chỉ muốn anh mau cút khỏi tầm mắt của tôi!”
- ---------------------------.