Chiến Thần Ở Rể

Chương 83: 83: Chờ Nhặt Xác Đi






Dương Thanh cực kỳ tức giận, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Đây là lần đầu tiên anh nổi giận từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc.


Một chiếc xe hơi màu đen lao vút trên đường lớn.


Cùng lúc đó, trong phòng VIP của một quán bar, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi ngồi trên sofa cao cấp đang ôm một cô gái trẻ tuổi.


“Anh Phong, em đã đồng ý làm người của anh rồi.
Anh nhất định phải báo thù giúp em!”, cô ta rúc vào ngực người đàn ông, nũng nịu nói.


Người đàn ông cười nói: “Em yên tâm, kẻ nào dám bắt nạt người phụ nữ của anh, cho dù là ông trời anh cũng không tha”.


Cô gái trẻ tuổi này là Phương Duyệt.
Bây giờ cô ta hệt như người không xương dựa vào người đàn ông.


Còn người đàn ông được gọi là anh Phong tên là Quan Tuyết Phong.
Nếu Tần Y ở đây sẽ nhận ra anh ta chính là người chuốc thuốc cô ta lần trước.


Nếu ngày đó không nhờ Dương Thanh cho Sâm Ba âm thầm bảo vệ thì cô ta đã bị Quan Tuyết Phong làm nhục rồi.


Ánh mắt Phương Duyệt vô cùng hiểm độc, độc ác hỏi: “Anh giấu con nhóc kia kĩ chưa?”

“Yên tâm, chỉ là một con bé bốn tuổi mà thôi, muốn giấu rất dễ”, Quan Tuyết Phong cười nói, hai mắt tràn ngập gian tà.



“Phương Duyệt, trong lúc tên kia tới, chúng ta có nên làm chút chuyện tình cảm trước không?”, Quan Tuyết Phong không chờ nổi, vừa nói vừa bắt đầu mò mẫm.


“Anh Phong, anh gấp gì vậy? Đợi anh giúp em báo thù xong, đêm nay em sẽ thuộc về anh”, Phương Duyệt khéo léo đẩy tay anh ta ra.


Trong mắt cô ta chỉ toàn chán ghét, nhưng vì báo thù, cô ta không còn cách nào khác.


Nếu không vì Dương Thanh, nhà họ Dương ở Châu Thành đã tới nhà họ Tần hỏi cưới rồi, nói không chừng cô ta còn được đính hôn với Dương Uy.
Thế nhưng tất cả đều đã bị Dương Thanh phá hỏng.


Ngày đó trên tầng cao nhất của Night Light, bị Dương Uy tát trước mặt mọi người khiến cô ta mất hết mặt mũi, bây giờ không dám bước ra khỏi cửa, cảm thấy mọi người đều đang cười nhạo mình.


Cụ Tần vốn rất coi trọng cô ta, nhưng sau khi bị Dương Uy vứt bỏ, lão ta không thèm để ý tới cô ta nữa.
Những gì lão ta từng hứa hẹn đều mất hút.


Không chỉ vậy, địa vị của cô ta trong nhà họ Trần cũng mất đi, không thể nào chuyển mình.
Trong mắt cô ta, Dương Thanh chính là người gây ra hết thảy.


“Phương Duyệt, anh đợi không nổi nữa rồi.
Hay là bây giờ gọi điện bảo anh ta tới?”, Quan Tuyết Phong sốt ruột nói.


Để quyến rũ Quan Tuyết Phong, hôm nay Phương Duyệt mặc rất hở hang, trang điểm tỉ mỷ, trông lại càng xinh đẹp hơn.


Ánh mắt Phương Duyệt cực kỳ tàn nhẫn.
Cô ta lắc đầu nói: “Anh Phong đừng vội, em muốn anh ta sốt ruột một lúc rồi mới liên hệ.
Em muốn anh ta phải quỳ dưới chân em cầu xin em nói ra con ranh kia đang ở đâu!”

“Được rồi! Em muốn chơi thế nào anh đều chiều tất.
Nhưng đêm nay em phải là của anh”.


Quan Tuyết Phong cười xấu xa rồi hỏi: “Phương Duyệt, em chắc thằng kia không có quyền thế gì chứ? Đừng hại anh đấy!”

Phương Duyệt cười nhạo nói: “Anh Phong cứ yên tâm, anh ta chỉ là thằng con rể ăn hại nhà họ Tần.
Một tháng trước cả nhà anh ta đã bị đuổi khỏi gia tộc, nếu anh ta thực sự có quyền có thế thì còn phải đi ở rể sao?”

“Anh Phong, em nhớ lần trước anh bảo em tìm hiểu tên kia, hình như cũng là thằng ở rể nhà họ Tần thì phải?”, tên đàn em bên cạnh Quan Tuyết Phong chợt lên tiếng.


Quan Tuyết Phong thoáng cái đã nhớ lại ngay.
Nghĩ tới người phụ nữ ở quán bar một tháng trước, trái tim anh ta lại rạo rực.


Phương Duyệt không bằng một góc của cô gái ấy, nhưng cô gái ấy lại được một người da đen cứu đi.


Anh ta nhớ gã da đen kia nói là gã được thằng ranh tên Dương Thanh phái tới.


Anh ta vốn còn tưởng Dương Thanh là cậu chủ nhà giàu nào, nhưng điều tra xong mới biết chỉ là một thằng vô dụng, năm năm trước vào ở rể nhà họ Tần.



“Người em muốn báo thù tên là gì?”, Quan Tuyết Phong đột nhiên hỏi.


Phương Duyệt cười nói: “Anh ta tên Dương Thanh, chắc là anh đã từng nghe tới anh ta.
Năm năm trước anh ta chính là người chà đạp người đẹp nổi danh Giang Hải, tổng giám đốc Tần Thanh Tâm”.


“Anh Phong, đúng là thằng đó”, đàn em của Quan Tuyết Phong kinh ngạc nói.


Quan Tuyết Sơn bật cười: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, anh đang định tìm thằng nhãi đó tính sổ, không ngờ ngày ấy lại đến sớm vậy.
Phương Duyệt, hôm nay em đã làm chuyện tốt cho anh đấy!”

Phương Duyệt cũng hiểu ra, có vẻ Dương Thanh còn đắc tội với Quan Tuyết Phong, hai mắt cô ta sáng rực lên: “Anh ta từng đắc tội với anh Phong sao?”

“Coi như là vậy! Lần trước anh nhìn trúng một con ả, lúc sắp chiếm được thì bị một thằng da đen do anh ta phái tới cứu đi”, Quan Tuyết Phong cười nói.


“Đừng nói người anh nhìn trúng là vợ anh ta đấy nhé?”, Phương Duyệt ngạc nhiên hỏi.


Quan Tuyết Phong lắc đầu: “Anh điều tra rồi, cô ta là em vợ Dương Thanh, tên là Tần Y thì phải”.


Đáy mắt Phương Duyệt thoáng lóe sáng, cười hỏi: “Anh không thấy đây là cơ hội nghìn năm có một sao?”

“Là sao?”, Quan Tuyết Phong hỏi.


Nhất định hôm nay Dương Thanh sẽ tới, đã vậy sao không tranh thủ gọi luôn Tần Y tới đây?

Phương Duyệt nở nụ cười âm hiểm: “Nếu để anh ta tận mắt chứng kiến anh làm nhục em vợ, liệu anh ta có phát điên không?”

“Ha ha! Em cũng tàn nhẫn thật, không chừa cho chúng một đường lui nào.
Nhưng mà anh thích”.


Quan Tuyết Phong cười phá lên, chợt nói: “Nếu để em và con ả kia cùng ngủ với anh có phải càng thú vị hơn không?”

Phương Duyệt trợn mắt nhìn Quan Tuyết Phong: “Anh Phong, anh nhẫn tâm sỉ nhục em như vậy sao? Em đã đồng ý theo anh rồi, anh muốn em lúc nào chẳng được! Nhưng muốn chiếm được Tần Y chỉ có tối nay thôi!”

Đúng lúc này, Tần Y đã về đến nhà.

Ngoài Châu Ngọc Thúy, những người khác đều chưa về.


“Chị, sao chị và anh rể vẫn chưa về?”, không biết tại sao Tần Y cảm thấy rất bất an, lập tức gọi điện cho Tần Thanh Tâm.


“Chị phải tăng ca, Dương Thanh đi đón Tiêu Tiêu rồi.
Họ vẫn chưa về sao?”, Tần Thanh Tâm đáp.
Tần Y còn nghe được tiếng gõ bàn phím ở đầu dây bên kia.


“Chắc là anh rể dẫn Tiêu Tiêu đi chơi rồi! Em gọi cho anh rể đã, chị làm tiếp đi”, Tần Y nhanh chóng cúp máy.


Cô ta đang định gọi cho Dương Thanh, nhưng còn chưa kịp bấm số, thì đã có một dãy số lạ gọi tới.


“Alo, xin chào!”, Tần Y nghe máy.


“Cháu gái cô đang ở trong tay tôi.
Cho cô hai mươi phút tới bar Ánh Trăng đón người, nếu tới muộn thì cứ chờ nhặt xác cháu cô đi”.


Trong điện thoại truyền tới một giọng nói lạnh lùng: “Phải rồi, cô phải tới một mình, không được nói cho bất kỳ ai biết.
Nếu dám nói cho ai mà bị tôi phát hiện, cô cứ chờ nhặt xác con nhóc đó đi”.


- ---------------------------


.