Tôn Húc ngây ra như phỗng.
Cậu chủ Tào đến từ Vương tộc ngồi tít trên cao lại bị Dương Thanh tát vào mặt, đã vậy còn bị đạp nôn máu bay ra ngoài.
"Dương Thanh, sao cậu dám đánh cậu chủ Tào?"
"Cậu ấy là người thừa kế của nhánh ba trong nhà họ Tào, tương lai sẽ là người nắm quyền của nhánh ba đấy".
"Cậu dám đụng đến cậu ấy, chính là đụng đến Vương tộc họ Tào.
Cậu có biết Vương tộc họ Tào đại diện cho cái gì không?"
Tôn Húc hỏi dồn dập.
Bởi vì sợ hãi nên sắc mặt ông ta trở nên méo mó.
Dương Thanh dửng dưng nói: "Tôi chẳng cần biết anh ta là ai, cản tôi đòi nợ là không được!"
"Nếu ông tiếp tục lãng phí thời gian, tiền bồi thường sẽ tiếp tục tăng lên, mỗi phút là mười tỷ đấy".
"Nếu ông không vội tôi cũng chẳng gấp, ông cứ việc câu giờ đi, thử xem cậu chủ Tào này có bảo vệ được ông không?"
Dương Thanh lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội, nhưng lại khiến Tôn Húc thấy sởn tóc gáy.
"Tôi không có trăm tỷ, nhiều lắm chỉ được năm mươi tỷ mà thôi!"
Tôn Húc giận dữ nói.
Mặc dù ông ta không muốn đưa tiền, nhưng khí thế của Dương Thanh quá mạnh, ngay cả Tào Trí mà Dương Thanh còn dám đánh huống chi là ông ta?
Nhưng năm mươi tỷ quả thật là hạn mức lớn nhất ông ta có thể lấy ra.
"Con người của tôi rất hẹp hòi, một cắc tôi cũng không muốn cho người khác thiếu".
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Không đủ tiền có thể lấy sản nghiệp gán nợ".
"Đúng rồi, tôi nhớ dưới trướng của nhà họ Tôn hình như có công ty giải trí, tên là công ty giải trí Ngôi Sao phải không? Giá thị trường hơn bốn mươi tỷ đấy".
"Như vậy đi, công ty giải trí Ngôi Sao cộng thêm năm mươi tỷ tiền mặt, tôi và nhà họ Tôn coi như giải quyết xong".
Tôn Húc nghe vậy cả người run lên, không ngờ ngay cả công ty giải trí Ngôi Sao có giá thị trường hơn bốn mươi tỷ mà Dương Thanh cũng biết rõ.
Chỉ là mấy năm gần đây đà phát triển của công ty giải trí Ngôi Sao đang rất tốt, nó chẳng khác nào cái cây hái tiền của nhà họ Tôn.
Mỗi năm có thể mang lại vài tỷ lợi nhuận cho bọn họ.
Theo đà phát triển hiện nay, phỏng chừng giá trị thị trường năm tới sẽ còn tăng đến hơn năm mươi tỷ, thậm chí là sáu mươi tỷ.
Cứ giao cho Dương Thanh như vậy ông ta thật sự rất tiếc.
"Sao thế? Ông chủ Tôn không muốn sao?"
Dương Thanh cau mày: "Đối với người thiếu nợ tôi, chỉ có hai lựa chọn: một là trả hết, hai là bị tôi giết".
"Nhìn dáng vẻ này của ông là định chọn đường chết sao?"
Tôn Húc liếc nhìn Tào Trí bị Dương Thanh đạp bay ra ngoài, đến bây giờ còn chưa hoàn hồn lại, ông ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
"Được, tôi đồng ý với cậu!"
Tôn Húc cắn răng nói, sau đó lập tức gọi một cuộc điện thoại: "Chuyển khoản cho tập đoàn Nhạn Thanh năm mươi tỷ, ngoài ra chuyển nhượng công ty giải trí Ngôi Sao vô điều kiện cho bọn họ luôn".
Dường như đối phương vô cùng khiếp sợ nên hỏi lại, liền bị Tôn Húc quát: "Tôi bảo cậu làm thế nào thì làm thế đó đi, lắm lời làm gì?"
Sau khi cúp điện thoại, Tôn Húc nói: "Tôi đã làm theo lời cậu rồi.
Bắt đầu từ bây giờ tôi và cậu không còn nợ nần gì nhau nữa đúng không?"
Dương Thanh nghiền ngẫm nhìn Tôn Húc: "Tuyệt đối đừng nghĩ cách trả thù tôi, nếu không lần sau không phải có 100 tỷ là ông có thể dễ dàng thoát nạn đâu”.
Dứt lời, Dương Thanh xoay người chuẩn bị rời đi.
"Dương Thanh, mày đứng lại cho tao!"
Tào Trí đã được hai vệ sĩ đỡ dậy, đứng lên lần nữa, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Một cước vừa nãy của Dương Thanh khiến hắn ta nghẹt thở trong giây lát, suýt chút nữa hắn ta chết vì nghẹt thở rồi.
Không chỉ có Tào Trí mà ngay cả hai cao thủ bên cạnh hắn ta cũng bị bàn trà bằng gỗ gụ đánh bay, gãy tận mấy cái xương.
"Sao vậy? Anh Tào có gì chỉ dạy sao?"
Dương Thanh dừng chân, xoay người qua nhìn Tào Trí, cười ha ha hỏi.
Tào Trí giận dữ nói: "Dương Thanh, nếu mày dám bước ra khỏi cửa nhà họ Tôn một bước, tao sẽ chơi mày đến chết mới thôi!"
"Ồ? Nói xong rồi?"
Vẻ mặt Dương Thanh dưng dửng hỏi, không hề sợ hãi bởi câu nói này của Tào Trí.
"Nếu bây giờ mày quỳ xuống xin tha, đồng ý quy thuận tao thì tao có thể cho mày thêm một cơ hội nữa!"
Tào Trí lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm Dương Thanh nói.
"Vậy anh cứ việc sống mái với tôi đi!"
Dương Thanh mỉm cười, quay người đi luôn.
Lúc anh xoay người, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Tâm tính Tào Trí thể hiện ra hoàn toàn vượt xa những người cùng lứa, thậm chí ngay cả đám chủ nhà của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng kém xa hắn ta.
Đắc tội người như thế cũng không phải là một chuyện tốt.
Dương Thanh không sợ Tào Trí nhưng chỉ sợ kiểu người làm việc không có nguyên tắc như hắn ta.
"Mong rằng anh ta sẽ không vì tức giận mà mất lý trí!"
Dương Thanh hờ hững nói một câu.
Nghe Tào Trí nói vậy, Tôn Húc lập tức có cảm giác được thương mà sợ, kích động nói: "Sau này, cậu chủ Tào chính là chủ nhân của tôi, cậu muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó, tuyệt đối không khiến cậu thất vọng nữa!"
Tào Trí nheo mắt: "Tôi giao cho ông một nhiệm vụ quan trọng, sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy tất cả tài liệu liên quan đến Dương Thanh!"
"Ngay cả tài liệu lúc học mẫu giáo cậu ta đã đi tè bao nhiêu lần cũng phải điều tra cho rõ ràng, hiểu chưa?"
Tôn Húc không khỏi rùng mình vội nói: "Dạ!"
- ---------------------------.