Lâm Thiên Trạch ngẩn ra hồi lâu mới phản ứng lại.
Nhà họ Điền đang tính cướp gia sản nhà họ Lâm từ trong liên minh của Dương Thanh đây mà.
Tuy không biết tại sao Điền Hoa lại dám làm chuyện này, nhưng ông ta lại như mở cờ trong bụng.
Trong hoàn cảnh như hôm nay, không thể giữ được nhà họ Lâm nữa rồi.
Không ngờ Điền Hoa chỉ mang theo hai tên vệ sĩ mà lại dám tới đây, còn muốn cướp đi tài sản của nhà họ Lâm, rõ ràng là có hậu thuẫn.
Cả hai đều là một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô, sau khoảng thời gian dài như vậy, họ đều rất hiểu nhau.
Với hành vi khiêm tốn của nhà họ Điền, nếu không phải có một nhân vật to lớn đứng sau nâng đỡ, nhà họ Điền nhất định sẽ không tỏ ra kiêu ngạo như vậy.
Đằng nào nhà họ Lâm cũng sắp bị cướp mất, nếu có thể tăng thêm mâu thuẫn giữa nhà họ Điền và liên minh của Dương Thanh, thì sao ông ta lại không bằng lòng cơ chứ?
Như vậy ngược lại có thể tăng thêm hi vọng sống sót rời khỏi đây của ông ta.
"Con trai của ông chủ Điền quả thực đã chết dưới âm mưu của nhà họ Lâm.
Món nợ này tôi xin nhận.
Nếu đã như vậy, từ nay về sau Yến Đô sẽ không còn nhà họ Lâm nào nữa.
Và tất cả những gì vốn thuộc về nhà họ Lâm, tôi sẽ giao lại hết cho ông chủ Điền!”
Lâm Thiên Trạch không còn chút do dự nào nữa, ông ta cầm bút ký tên của mình vào bản hợp đồng của Điền Hoa.
Bây giờ chỉ cần sản nghiệp của nhà họ Lâm đổi chủ thì nó sẽ trở thành chuyện ân oán giữa Dương Thanh và nhà họ Điền rồi, ông ta cũng có thể lợi dụng tình hình để thoát thân.
"Bùm!"
Lâm Thiên Trạch vừa cầm lấy cây bút ký xong, cả người ông ta lập tức khựng lại tại chỗ, giữa hai hàng lông mày xuất hiện một cái lỗ đầy máu.
Không ai lường trước được cảnh tượng đột ngột này.
Ngay cả Dương Thanh cũng nhìn Tôn Húc với vẻ hơi bất ngờ.
Lúc này, Tôn Húc đang cầm một khẩu súng lục, họng súng hướng về phía đầu của Lâm Thiên Trạch, trong họng súng vẫn còn bốc ra vài tia khói.
Và bàn tay cầm súng của Tôn Húc không ngừng run rẩy.
Rõ ràng, đối với ông ta mà nói, rất khó để có thể bắn ra phát súng này.
Thân thể Lâm Thiên Trạch ngã xuống đất ‘rầm’ một tiếng, ông ta chết không nhắm mắt!
Lúc này, toàn bộ đều lặng thinh!
Vẻ mặt Điền Hoa chợt sững lại, ông ta đột nhiên quay phắt lại nhìn Tôn Húc, trong mắt lóe lên một tia sát ý: "Tôn Húc, ông dám giết chết ông chủ Lâm ư?”
Tống Thanh Sơn cũng choáng váng, không ngờ Tôn Húc lại bắn chết Lâm Thiên Trạch trong tình huống này.
Tôn Húc chợt nhìn Điền Hoa, đôi mắt đỏ rực đầy hung dữ: "Điền Hoa, tôi giết Lâm Thiên Trạch hay không thì liên quan gì đến ông?"
"Lâm Thiên Trạch đã hứa sẽ giao toàn bộ tài sản của nhà họ Lâm, coi như nhà họ Lâm trả nợ vì đã giết con trai tôi.
Ông giết chết ông ta thì sản nghiệp nhà họ Lâm phải làm sao?”
Điền Hoa tức giận hỏi.
Tôn Húc cười chế nhạo: "Ông chủ Điền, người ngay không nói lời vòng vo, dựa vào tình thế trước mắt, ông cho rằng nhà họ Lâm còn có thể tồn tại được sao?”
"Vì không thể tồn tại được nữa nên mọi thứ của nhà họ Lâm chỉ có thể thuộc về cậu Thanh thôi!"
"Nếu đã là đồ của cậu Thanh, ông có tư cách gì mà nhúng tay vào?”
Điền Hoa vô cùng tức giận: "Ông lại tự tìm đường chết sao?”
Tôn Húc không để ý tới Điền Hoa nữa, ông ta nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu Thanh, tôi biết mình sai rồi, xin cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ không bao giờ để cậu thất vọng một lần nào nữa!"
Cho đến lúc này, mọi người mới chợt nhận ra rằng Tôn Húc đã bắn chết Lâm Thiên Trạch thì ra là để thể hiện lòng trung thành với Dương Thanh.
Tuy nhiên, Dương Thanh đã tha cho ông ta một lần rồi, lần này, sự xuất hiện của Tiết Nguyên Bá đã khiến ông ta rục rịch ngóc đầu dậy, ông ta lại dám liên kết với nhà họ Tống và họ nhà Lâm để tấn công liên minh của Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn Tôn Húc không chút cảm xúc, anh hờ hững nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của ông!"
Nghe vậy, Tôn Húc vui mừng khôn xiết, kích động nói không nên lời, vội gật đầu lia lịa: "Cậu Thanh, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến cậu phải thất vọng!”
Liên minh giữa nhà họ Tôn, nhà họ Lâm và nhà họ Tống, Lâm Thiên Trạch thì bị giết, Tôn Húc thì đầu quân cho Dương Thanh, hiện giờ chỉ còn lại nhà họ Tống nữa thôi.
Sắc mặt của Tống Thanh Sơn vô cùng ảm đạm, vốn dĩ lão ta còn mong muốn ba gia tộc lớn sẽ tập hợp những cao thủ mạnh nhất rồi giết xông ra ngoài.
Chỉ cần có thể rời khỏi Yến Đô, dựa vào khối tài sản kếch xù do ba gia tộc họ kiểm soát, chẳng mất bao lâu sẽ có thể ngóc đầu trở lại.
Tuy nhiên, phát súng của Tôn Húc đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của họ.
"Tôn Húc, cậu dám giết Lâm Thiên Trạch, cậu có biết mình đang làm gì không?"
Tống Thanh Sơn tức giận chất vấn.
Lúc này, lão ta chỉ hận một nỗi không thể giết chết Tôn Húc.
Chỉ còn lại mỗi nhà họ Tống, lão ta hoàn toàn không thể chống lại liên minh của Dương Thanh.
Tôn Húc cười khẩy nói: "Tống Thanh Sơn, đương nhiên tôi biết mình đang làm cái gì".
"Tôi khuyên ông tốt nhất nên quy hàng cậu Thanh thì hơn.
Sau này ở Yến Đô cũng chỉ có cậu Thanh mới là thủ lĩnh của chúng ta thôi!”
Sau đó, Tôn Húc xúc động nói: "Cậu Thanh, nhà họ Tôn bằng lòng tôn cậu làm Vương của Yến Đô!”
Ông ta biết sức mạnh của Dương Thanh, lúc này chính là lúc để ông ta thể hiện.
Từ xa xưa, Yến Đô chỉ có chín Hoàng tộc lớn, còn bốn Vương tộc xếp sau chẳng qua cũng chỉ là những Vương tộc đã bị loại khỏi danh sách Hoàng tộc sau khi suy tàn mà thôi.
Chưa bao giờ có cách nói gọi là Vương của Yến Đô, nhưng hôm nay Tôn Húc lại thể hiện trước đông người muốn tôn Dương Thanh lên làm Vương của Yến Đô.
Có thể thấy được rằng tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mí mắt Hoàng Chính và Diệp Hoa cũng giật giật, nếu thực sự xuất hiện Vương của Yến Đô thì chẳng phải từ giờ trở đi Chiêu Châu lại thêm một vị Vương nữa hay sao?
Nhiều người thầm bức xúc trước sự trơ trẽn của Tôn Húc nhưng lại không thể làm gì được.
"Nhà họ Hoàng bằng lòng tôn cậu Thanh làm Vương của Yến Đô”.
Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai đột nhiên vang lên.
Dương Thanh nheo mắt nhìn về phía Điền Hoa, người chỉ mang theo hai tên vệ sĩ, lại dám cướp thức ăn từ chính miệng của anh.
Đúng lúc này, một chiếc Rolls Royce màu đen chậm rãi dừng lại ở một bên.
Một ông già với mái tóc bạc, xung quanh là mấy tên vệ sĩ sải bước đi tới..