Lần này sắc mặt của Tôn Húc, Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn đều trở nên nghiêm nghị.
Nếu chỉ đoạt lại một trang viên thì cũng bỏ đi vì điều này có thể chứng tỏ đó là do mấy gia tộc liên thủ lại mới có thể cướp được một trang viên.
Nhưng bây giờ ba trang viên lớn đều bị đoạt lại.
Điều này cũng có nghĩa là mọi vất vả trước đó của bọn họ đều uổng công.
Sắc mặt của đám ông chủ nhà giàu dưới sân khấu hết sức khó coi.
Trong số này, có nhiều gia tộc không tham gia vào hành động hôm nay, bọn họ chỉ đến để tìm cơ hội ôm chân các ông lớn thôi.
Một khi ba gia tộc lớn là Tôn, Lâm, Tống thất bại, bọn họ cũng sẽ gặp vận xui theo.
"Không được, bây giờ là lúc nhà họ Diệp, nhà họ Hoàng và nhà họ Vũ Văn yếu ớt nhất.
Chúng ta không thể để bọn họ đoạt lại trang viên như vậy được.
Nếu không đợi đến lúc gia tộc bọn họ củng cố lại, chúng ta sẽ rất khó để tiêu diệt bọn họ lần nữa!"
Tôn Húc lập tức đứng dậy nói.
"Không được, Tiết vương tử mời chúng ta tới đây chúc mừng, bây giờ Tiết vương tử vẫn chưa đến nếu chúng ta bỏ đi như vậy Tiết vương tử nhất định sẽ tức giận!"
Lâm Thiên Trạch cau mày nói.
Tống Thanh Sơn cũng lên tiếng: "Không sai, nếu chúng ta đã có Tiết vương tử làm chỗ dựa, dù bây giờ gia tộc của chúng ta bị diệt, chúng ta cũng không cần phải sợ!"
"Đúng, chỉ cần có Tiết vương tử làm chỗ dựa, chúng ta không cần sợ ai!"
Mọi người nhao nhao lên tiếng, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.
Nhưng Tôn Húc lại có cảm giác bất an, ông ta luôn cảm thấy Dương Thanh sắp tới rồi.
"Được rồi được rồi, ông chủ Tôn đừng lo lắng nữa, có Tiết vương tử ở đây, ông còn sợ gì nữa?"
Lâm Thiên Trạch cười nói: "Nếu bọn họ muốn đoạt lại trang viên của mình, vậy cứ để bọn họ lấy về là được, đợi Tiết vương tử đến rồi, chúng ta chúc mừng xong sẽ đi cướp lại chẳng phải được rồi sao?"
"Ông chủ Lâm nói rất đúng, nào, uống rượu thôi!"
Tôn Húc cười nâng ly lên, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy rất gượng gạo.
Chớp mắt đã nửa tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Tiết Nguyên Bá tới.
"Sao Tiết vương tử vẫn chưa tới?"
Tôn Húc hơi lo lắng hỏi.
Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn cũng hơi sốt ruột, đã qua một tiếng rưỡi so với giờ hẹn nhưng Tiết Nguyên Bá vẫn chưa tới.
Điều này khiến bọn họ thấy vô cùng bất an.
"Ông chủ Tống, ở đây vai vế của ông lớn nhất, hay là ông gọi điện thoại liên hệ với Tiết vương tử đi, xem ông ấy đã tới đâu rồi?"
Lâm Thiên Trạch nói với Tống Thanh Sơn.
Tống Thanh Sơn chau mày, tuy lão ta cũng sốt ruột nhưng bảo lão ta gọi điện cho Tiết Nguyên Bá lão ta thật sự không dám.
"Các người lo gì chứ? Tiết vương tử là người chúng ta có thể tùy tiện gọi điện thoại quấy rầy sao?"
Tống Thanh Sơn nói: "Yên tâm đi, nếu Tiết vương tử đã bảo chúng ta ở đây chờ cậu ấy tới mở tiệc chúc mừng thì nhất định không có vấn đề gì đâu!"
"Nhưng..."
Tôn Húc vẫn còn muốn khuyên bảo thì Tôn Thanh Sơn đã nhíu mày nói: "Sao nào? Chủ gia tộc họ Tôn đang nghi ngờ Tiết vương tử sao?"
Tôn Húc nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng lắc đầu: "Nào có, sao tôi lại dám nghi ngờ Tiết vương tử chứ?"
"Nếu ông ấy còn chưa tới, chắc chắn là có việc gì đó trì hoãn, chúng ta cứ tiếp tục chờ là được".
Tôn Húc cười gượng, vội vàng uống rượu nhằm che giấu tâm trạng của mình.
Nhưng trong lòng lại thầm mắng con cáo già Tống Thanh Sơn, nếu để Tiết Nguyên Bá biết được mình không tin tưởng ông ta, thì nhà họ Tôn cách ngày bị diệt không còn xa nữa.
"Chủ gia tộc, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Đột nhiên thuộc hạ lúc nãy của Tôn Húc lại chạy trở vào, lần này vẻ ngạc nhiên trên mặt được thay bằng sự sợ hãi: "Trang viên của nhà họ Tôn đã bị người nhà họ Diệp đoạt rồi.
Anh em nhà họ Tôn thương vong nặng nề!"
"Cậu nói gì? Trang viên nhà họ Tôn bị người khác cướp đi?"
Tôn Húc lập tức đứng bật lên, nắm cổ áo của tên thuộc hạ kia, giận dữ hét lên: "Cậu có biết hậu quả của việc lừa gạt tôi là gì không?"
Lúc này Tôn Húc tức giận đùng đùng, đồng thời cũng rất hoảng sợ.
Đối với danh môn vọng tộc, trang viên gia tộc là căn cơ của bọn họ.
Tuy không đáng bao nhiêu so với các sản nghiệp khổng lồ, nhưng cũng là biểu tượng của các gia tộc hàng đầu.
Ở Yến Đô, chỉ có những giàu kiểu tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mới có được trang viên riêng.
Bây giờ trang viên của nhà họ Tôn bị lấy mất, điều này chẳng phải chứng tỏ nhà họ Tôn sắp rớt khỏi hàng ngũ tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?
"Chủ gia tộc, những gì tôi nói đều là sự thật, nếu ông không tin có thể gọi điện cho quản gia Mộ sẽ biết ngay!", gã thuộc hạ vội vàng nói.
"Chủ gia tộc, trang viên của nhà họ Lâm đã bị người nhà họ Hoàng đoạt mất rồi.
Người nhà họ Tôn thương vong vô số!"
Thuộc hạ nhà họ Tôn vừa dứt lời thì thuộc hạ nhà họ Lâm lại chạy vào, vẻ mặt cũng vô cùng sợ hãi.
Tay của Lâm Thiên Trạch bỗng run lên, cái ly đế cao đang cầm trong tay rơi thẳng xuống đất “choang” một tiếng vỡ tan tành, rượu vang bắn tung tóe lên chân ông ta.
"Chủ gia tộc, trang viên nhà họ Tống đã bị gia tộc Vũ Văn cướp đi rồi!"
"Đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu Tiết vương tử vẫn không tới, chúng ta nhất định phải rời đi!"
Tôn Húc cắn răng nói.
"Được, vậy thì đợi thêm nửa tiếng nữa!" Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn đều đồng thanh nói.
Bọn họ cũng hiểu bây giờ là lúc không thể hành động theo cảm tính, nếu thêm nửa tiếng nữa thì bọn họ đã đợi ròng rã hai tiếng rồi.
Nếu Tiết Nguyên Bá vẫn chưa xuất hiện, dù sau khi bọn họ rời đi Tiết Nguyên Bá có tới chắc cũng không trách bọn họ đâu nhỉ?
Chớp mắt lại qua nửa tiếng, nhưng bọn họ vẫn không đợi được Tiết Nguyên Bá mà đợi được tin tức dữ hơn.
- ---------------------------.