Dương Thanh chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.
Đối phương còn trẻ như vậy đã có sức mạnh ngang với cao thủ hàng đầu của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, đúng là không đơn giản.
Cô gái trẻ tuổi này còn kinh hãi hơn.
Vừa rồi trông thấy Dương Thanh định tóm lấy Tiết Nguyên Bá, cô ta hốt hoảng đánh vào tay anh.
Cô ta đã dùng rất nhiều sức.
Vậy mà lại cảm giác như đang đánh vào sắt thép, Dương Thanh lại như không cảm thấy gì.
Tiết Nguyên Bá thừa cơ định leo lên tàu, một chân đã bước vào.
Nhưng Dương Thanh dứt khoát lướt qua cô gái kia kéo áo ông ta lại.
“Rầm!”
Tiết Nguyên Bá ngã rầm xuống đất.
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người, lần đầu tiên thấy thanh niên đánh người già như vậy.
“Khốn nạn!”
Cô gái lực điền kia càng nổi giận, tiếp tục ra đòn.
“Bịch!”
Cô ta đấm thẳng vào ngực Dương Thanh nhưng anh không hề nhúc nhích.
Không phải anh không né được mà là không cần phải né.
So với người bình thường, cô gái này rất mạnh nhưng với anh chỉ là gãi ngứa.
“Roẹt!”
Cô gái lực điền còn định tấn công tiếp, Dương Thanh bỗng xé rách tấm mặt nạ da người của Tiết Nguyên Bá, lộ ra gương mặt thật của ông ta.
Tất cả đều trố mắt ra nhìn, vẻ mặt khó tin.
Cô gái lực điền cũng từ bỏ ý định tấn công Dương Thanh, ngơ ngác nhìn Tiết Nguyên Bá: “Ông ta không phải người già!”
“Dương Thanh, mày chết đi!”
Tiết Nguyên Bá bị bại lộ, còn bị Dương Thanh giẫm đạp dưới đất.
Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đời này của ông ta.
Hơn năm mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên ông ta bị giẫm đạp dưới chân.
“Ông ta là tội phạm truy nã, đây là chứng nhận nghiệp vụ của tôi!”
Dương Thanh giơ một giấy chứng nhận thân phận cảnh sát khiến dân chúng hoảng sợ.
Anh nói: “Đây là tội phạm giết người vô cùng nguy hiểm.
Để bảo đảm an toàn mọi người mau lên tàu đi!”
Nghe thấy thế, đám người vây xem cuống quít trèo lên tàu.
Dương Thanh không ngờ mình tiện tay mua một tờ giấy chứng nhận thân phận cảnh sát ngoài sạp vỉa hè lại có chỗ dùng.
Tiết Nguyên Bá tức điên lên, đã bị giẫm đạp còn bị nói thành tội phạm giết người.
“Đi thôi!”
Dương Thanh áp giải ông ta rời đi.
“Chờ đã!”
Anh vừa ra khỏi nhà ga, có người chợt gọi lại.
Cô gái lực điền thở hồng hộc chạy tới, áy náy nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hiểu lầm anh!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn cô ta, lắc đầu đáp: “Không sao, cô không biết chuyện, tốt bụng không có lỗi!”
Cô gái này có sức lực kinh người, chắc chắn lai lịch không nhỏ nhưng lại có lòng lương thiện đáng quý.
Hơn nữa, hai cú đấm vừa rồi của cô ta chỉ như gãi ngứa.
Dương Thanh kéo Tiết Nguyên Bá rời đi nhưng lại bị cô ta đuổi theo.
Anh cau mày hỏi: “Không phải cô muốn đi Trường Hà sao? Tàu sắp chạy rồi”.
Cô ta tỏ vẻ không quan trọng nói: “Vừa nãy tôi đánh anh, nhất định phải bồi thường, tạm thời không di nữa”.
“Tôi nói rồi, không trách cô, không cần bồi thường.
Cô mau đi đi!”
Dương Thanh cũng không muốn dẫn theo một cô gái như vậy.
Cô ta lắc đầu nghiêm túc nói: “Không được, tôi đánh anh là sai, phải bồi thường mới được!”
“Tôi tên là Quan Duyệt.
Anh tên gì vậy?”
Quan Duyệt đi theo Dương Thanh tò mò hỏi.
“Cô thật sự muốn bồi thường cho tôi hả?”, Dương Thanh hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Đương nhiên rồi!”
Quan Duyệt nói: “Anh muốn bồi thường thế nào cứ việc nói.
Chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ không từ chối!”
Dương Thanh đáp: “Cô chỉ cần biến khỏi tầm mắt của tôi là bồi thường được rồi”.
Quan Duyệt sửng sốt một lúc, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không được! Nếu tôi rời đi sẽ không bồi thường được cho anh!”
Dương Thanh bỗng cảm thấy bất lực.
Sao cô gái xinh đẹp này như cao su vậy?
Đánh mình hai cái thôi mà lẽo đẽo theo mình mãi.
“Cậu Thanh!”
Đúng lúc đó, một chiếc Maybach hai màu đỗ lại bên cạnh anh.
Một người trẻ tuổi bước ra khỏi xe.
Anh ta rất kinh ngạc khi thấy Dương Thanh áp giải Tiết Nguyên Bá, nhưng nhanh chóng căm giận nói: “Cậu bắt được đồ khốn kiếp này rồi!”
Anh ta chính là Trần Anh Hào, hiện giờ bố anh ta là Trần Hạo còn đang cấp cứu trong bệnh viện.
Tất cả đều do Tiết Nguyên Bá gây ra.
Dù biết thân phận của ông ta, Trần Anh Hào cũng chẳng mảy may e ngại, chỉ muốn giết người.
“Về rồi nói sau!”
Dương Thanh lên tiếng.
Quan Duyệt định đi theo Dương Thanh lên xe lại bị anh giơ tay chặn lại.
“Tôi bảo cô biến khỏi tầm mắt của tôi, cô không nghe hiểu tiếng người à?”
Rốt cuộc Dương Thanh cũng nổi giận.
Quan Duyệt tủi thân đứng cạnh xe, đáng thương nhìn anh: “Tôi đi cũng được, nhưng ít nhất anh phải nói cho tôi biết tên của anh chứ?”
“Dương Thanh!”
Dương Thanh lạnh lùng đóng cửa xe.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
Quan Duyệt nhìn theo chiếc xe rời đi, ánh mắt kiên định: “Tôi nhất định sẽ tìm được anh!”
Trần Anh Hào lái xe đưa Dương Thanh đến cổng Viện y học Yến Đô.
“Tôi đánh gãy tay chân ông ta rồi.
Anh đưa ông ta về nhà họ Trần trước đi.
Tôi sẽ tìm anh sau!”
Dương Thanh dặn dò Trần Anh Hào rồi xuống xe.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên bật mở, một người y tá chạy ta hô lên: “Ai là người nhà Diệp Mạn?”
“Tôi là con gái bà ấy!”
Tần Thanh Tâm vội vàng chạy tới.
“Bệnh nhân đang nguy kịch, đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của bác sĩ”.
Y tá đưa giấy thông báo cho Tần Thanh Tâm.
- ---------------------------.