Tôn Húc rất đắn đo.
Bảo ông ta từ bỏ nhà họ Tôn là điều không thể, nhưng từ bỏ đứa con gái duy nhất của mình cũng không được.
“Bốp!”
Đúng lúc này, tiếng tát tai thanh thúy vang lên.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn sang.
Chỉ thấy Tôn Mỹ Quyên giận dữ hét lên với Mạc Đông Húc: “Tất cả là tại đồ vô dụng nhà anh.
Anh ở rể nhà họ Tôn, chúng tôi cho anh tất cả”.
“Thậm chí bố tôi còn định giao cho anh phụ trách toàn bộ sản nghiệp trong nước của gia tộc, cho anh làm tổng giám đốc.
Thế mà bây giờ nhà họ Tôn lại vì anh mà gặp nguy cơ diệt vong”.
“Tôi nói cho anh biết, anh đúng là đồ ăn hại.
Năm đó là tôi có mắt như mù nên mới lấy anh!”
“Ngày mai tôi sẽ lập tức ly hôn.
Sau này giữa tôi với anh không còn quan hệ gì nữa!”
Tôn Mỹ Quyên rất kích động, chỉ thẳng mặt Mạc Đông Húc mắng té tát.
Trước đây hai người họ tỏ ra rất hạnh phúc, bây giờ lại như kẻ thù truyền kiếp.
Vẻ mặt của Mạc Đông Húc vô cùng vặn vẹo.
Cơn giận của anh ta đã lên tới đỉnh điểm, nhưng lại không dám xả ra.
“Mỹ Quyên, anh xin lỗi, tất cả đều tại anh.
Em nói không sai, anh chính là đồ vô dụng.
Tại anh nên nhà họ Tôn mới gặp phải tai họa này!”
Mạc Đông Húc giữ chặt hai vai Tôn Mỹ Quyên, kích động gào lên: “Em đừng bỏ anh! Nếu không anh sẽ chết chắc.
Em hãy nể tình vợ chồng bao lâu nay của chúng ta, cho anh thêm một cơ hội đi.
Anh xin em!”
Mạc Đông Húc hiểu rõ, chỉ cần tiếp tục được ở bên Tôn Mỹ Quyên, anh ta vẫn còn đường sống.
Nhưng nếu tách khỏi nhà họ Tôn, anh ta không sống nổi.
Một mình anh ta không thể đấu lại Dương Thanh.
“Đồ vô dụng nhà anh mau cút đi!”, Tôn Mỹ Quyên tát vào mặt anh ta, tức giận nói.
“Anh Thanh, tất cả đều do Mạc Đông Húc cầm đầu.
Nếu không phải anh ta muốn trả thù Tống Hoa Nhã, chúng tôi cũng không bị liên lụy đắc tội anh”.
Tôn Mỹ Quyên lại quay sang cầu xin Dương Thanh: “Anh là người có địa vị, nhất định có thể phân biệt phải trái.
Người sai chính là Mạc Đông Húc, dù lúc trước tôi sỉ nhục anh nhưng cũng không đáng chết”.
“Phải đó, người sai là Mạc Đông Húc, không liên quan đến con gái tôi.
Cậu Thanh yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ dạy bảo con bé cẩn thận.
Thằng ranh Mạc Đông Húc kia cậu cứ tùy ý xử lý.
Sau này nó không còn quan hệ gì với nhà họ Tôn nữa!”
Tôn Húc cũng vội vàng nói.
“Anh Thanh à, chúng tôi cũng không nên sỉ nhục anh và Hoa Nhã, là chúng tôi sai.
Nhưng tất cả đều tại Mạc Đông Húc.
Nếu không bị anh ta xui khiến, chúng tôi cũng sẽ không nhằm vào hai người”.
“Đúng vậy, chúng tôi và Hoa Nhã là bạn đại học suốt bốn năm.
Nếu không bị Mạc Đông Húc châm ngòi, sao chúng tôi lại nhắm vào anh và Hoa Nhã?”
“Anh Thanh, kẻ cầm đầu chính là Mạc Đông Húc.
Xin anh hiểu cho chúng tôi, tha cho chúng tôi một đường sống!”
…
Đám bạn học từng giúp đỡ Mạc Đông Húc mắng chửi Dương Thanh và Tống Hoa Nhã đều như biến thành người khác, chỉ muốn xông lên giết chết Mạc Đông Húc.
Dương Thanh cười híp mắt nhìn bọn họ cắn nhau, không thèm lên tiếng.
Gương mặt Mạc Đông Húc trở nên vặn vẹo.
Mấy năm trước chỉ vì Tống Hoa Nhã không được nhà họ Tống chào đón nên anh ta cho rằng mình bị lừa gạt tình cảm, thậm chí còn bỏ đi ngay trước ngày cưới.
Mọi chuyện hôm nay đều là vì trả thù Tống Hoa Nhã.
Khó khăn lắm anh ta mới lấy được Tôn Mỹ Quyên, có chút hi vọng.
Hôm nay anh ta vừa mới về nước, chuẩn bị nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Tôn Thị, tương lai xán lạn.
Kẻ ngu mới tin những lời lẽ vô sỉ này của anh ta.
Tôn Húc chợt có cảm giác không ổn.
Nếu Mạc Đông Húc thật sự ở bên Tống Hoa Nhã, với quan hệ của Tống Hoa Nhã và Dương Thanh, nhà họ Tôn sẽ không được yên ổn”.
“Mạc Đông Húc! Anh nói cái gì?”
Tôn Mỹ Quyên nổi trận lôi đình: “Rõ ràng là anh chủ động theo đuổi tôi, mỗi ngày đều đưa đón tôi.
Tôi có mắt như mù mới tin lời ngon ngọt của anh, đồng ý gả cho anh.
Không ngờ anh lại dám bảo tôi ép anh lấy tôi!”
“Mạc Đông Húc, anh chính là đồ khốn nạn! Anh tưởng nói thế thì Tống Hoa Nhã sẽ tin lời anh sao?”
Tôn Mỹ Quyên giận dữ gào lên, nước mắt rơi lã chã.
Có nói thế nào thì Mạc Đông Húc cũng là chồng cô ta mấy năm qua, cô ta cũng thật lòng yêu người đàn ông này.
“Hoa Nhã, em thấy chưa? Con đàn bà này bá đạo vậy đấy, có gan làm nhưng không chịu thừa nhận, đúng là đồ độc ác”.
Mạc Đông Húc vẫn còn muốn tiếp tục diễn kịch.
Nhưng Tống Hoa Nhã đã nhìn thấu bộ mặt thật của anh ta, sao có thể mềm lòng nương tay?
Cô ta lắc đầu cười tự giễu: “Lúc trước tôi mù đến mức nào mới ngu ngốc đem lòng yêu anh?”
Dứt lời, cô ta nhìn sang Dương Thanh: “Anh không cần lo cho em, muốn xử lý bọn họ thế nào cũng được!”
- ---------------------------.