"Ha ha…”
Cả căn phòng ngập tràn tiếng nói cười vui vẻ.
Còn Dương Thanh và Tống Hoa Nhã đều bị ngó lơ.
Tống Hoa Nhã rất khó chịu, nhất là khi thấy Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên ân ái hạnh phúc.
Dương Thanh thầm thở dài.
Xem ra muốn cô ta nhìn thấy bộ mặt thật sự của kẻ mặt người dạ sói như Mạc Đông Húc cần phải dùng cách đặc biệt.
“Thực ra người tôi nên cảm ơn nhất phải là Tống Hoa Nhã!”
Tôn Mỹ Quyên đột nhiên nói.
Mọi người đều ngây người không hiểu.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tống Hoa Nhã và Tôn Mỹ Quyên gặp nhau.
Đến cả Tống Hoa Nhã cũng nghi hoặc nhìn Tôn Mỹ Quyên.
“Hoa Nhã, tôi mời cô một ly nhé!”.
Cập nhật truyện nhanh tại { TRÙMTR UYỆN.
n et }
Tôn Mỹ Quyên chủ động rót đầy một ly cho Tống Hoa Nhã rồi lại rót đầy ly của mình, tươi cười nâng ly.
Tống Hoa Nhã chỉ căm hận Mạc Đông Húc, không hề ghét bỏ Tôn Mỹ Quyên.
Huống chi đối phương chủ động mời rượu, cô ta đâu thể từ chối, bèn cầm ly đứng lên.
“Tôi và cô Tôn mới gặp nhau lần đầu, đâu đến mức phải cảm ơn?”, Tống Hoa Nhã hỏi.
Tôn Mỹ Quyên cười đáp: “Đương nhiên tôi phải cảm ơn cô rồi.
Nếu lúc trước cô và Đông Húc không chia tay, sao tôi có thể tìm được một người chồng xuất sắc như vậy?”
Bấy giờ mọi người mới hiểu ra, Tôn Mỹ Quyên không có ý cảm ơn gì cả, chỉ muốn mỉa mai Tống Hoa Nhã.
Quả nhiên, vẻ mặt Tống Hoa Nhã lập tức cứng đờ, tay cầm ly rượu run rẩy, rượu sóng sánh suýt đổ ra.
“Cô phải cầm chắc vào.
Mỗi một giọt rượu Lafite 1982 này đều có giá trị không nhỏ.
Nếu không nhờ buổi họp lớp hôm nay, chắc là đời này cô và chồng cô không còn cơ hội uống nữa đâu”.
Tôn Mỹ Quyên bật cười châm chọc.
Dứt lời, cô ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Tí tách!”
Bọn họ kinh hãi chứng kiến Dương Thanh đổ sạch rượu Lafite 1982 đắt đỏ trong ly xuống đất.
Mặt của Mạc Đông Húc lập tức méo xệch.
Chỉ khi kính rượu người chết mới đổ rượu xuống đất.
Dương Thanh nói muốn mời rượu anh ta nhưng lại đổ ra đất, rõ ràng là đang cố tình khiêu khích.
Mọi người giật nảy mình.
“Dương Thanh, con mẹ nó anh muốn chết hả? Sao anh dám sỉ nhục Đông Húc!”
“Đồ mạt rệp như anh có biết Đông Húc là ai không? Muốn chết thì nói sớm đi!”
“Một thằng nghèo kiết xác cũng nghĩ bản thân cao thượng lắm.
Anh xứng mời rượu Đông Húc sao?”
Tất cả đều nhao nhao chỉ trích Dương Thanh, muốn xông lên đánh anh no đòn.
“Đồ khốn kiếp, anh lập tức xin lỗi chồng tôi ngay.
Nếu không hôm nay anh đừng hòng bước ra khỏi Dạ Thượng Hoàng Triều nửa bước!”
Tôn Mỹ Quyên nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Rốt cuộc Mạc Đông Húc cũng lên tiếng: “Dương Thanh, nếu anh đã muốn chết, tôi sẽ cho anh toại nguyện!”
- ---------------------------.