Thấy Dương Thanh và Lạc Bân đi vào, Bàng Dũng mới thở phào một hơi.
“Lạc Bân, cậu tới đúng lúc lắm, mau đưa tôi ra ngoài công trường đi, tôi phải tự mình giám sát”.
Giáo sư Đỗ vừa nói vừa xỏ giày.
“Giáo sư đừng vội, cô nghe em báo cáo tình hình ở công trường trước đã được không?”
Lạc Bân tiến lên đỡ giáo sư Đỗ ngồi xuống giường bệnh.
“Phải đó, mẹ nghe sếp Lạc báo cáo tình hình trước đã, trị liệu xong hẵng tới công trường”, Bàng Dũng cũng lên tiếng.
Giáo sư Đỗ vừa đặt mông ngồi xuống liền hỏi: “Cậu mau nói tôi nghe, tình hình ở công trường thế nào rồi? Có thi công theo bản vẽ thiết kế của tôi không?”
“Tôi nói cho cậu biết, nhất định phải thi công theo bản vẽ của tôi, có chỗ nào không giống đều sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan của kiến trúc”.
“Thành Cửu Châu vốn là tòa thành hội tụ đặc trưng của Chiêu Châu.
Chúng ta phải tôn trọng lịch sử, khôi phục lại Thành Cửu Châu cổ đại nguyên vẹn”.
Giáo sư Đỗ kéo tay Lạc Bân nghiêm túc dặn dò.
Lạc Bân chỉ có thể không ngừng cam đoan mới bình ổn cảm xúc của bà ấy.
“Cậu Thanh, làm phiền cậu rồi”.
Bàng Dũng tranh thủ gọi Dương Thanh ra ngoài, áy náy nói: “Thành Cửu Châu là giấc mơ cả đời của mẹ tôi.
Bà ấy rất cố chấp, nếu có gì không phải mong cậu đừng để bụng”.
Dương Thanh lắc đầu cười đáp: “Ông yên tâm, giáo sư Đỗ chịu giúp tôi đã cảm kích lắm rồi, sao lại trách bà ấy được?”
Anh hiểu tại sao Bàng Dũng lại nói như vậy.
Bởi vì giáo sư Đỗ cực kỳ cố chấp, đã hoàn toàn đắm chìm trong việc xây dựng Thành Cửu Châu.
Hiện giờ trong mắt bà ấy, việc thi công phải dựa theo bản vẽ của mình mới được.
Dù Dương Thanh là chủ dự án cũng phải nghe theo.
May mà Dương Thanh cũng rất thích bản thiết kế của giáo sư Đỗ, cũng rất tôn trọng toàn bộ phần thiết kế Thành Cửu Châu của bà ấy.
“Cảm ơn cậu nhiều!”
Bàng Dũng nói cảm ơn rồi lại thở dài: “Tôi vẫn quá xem thường sự cố chấp của mẹ tôi với Thành Cửu Châu, chỉ e không ai có thể thuyết phục bà ấy từ bỏ”.
“Vậy thì đành phải theo ý bà ấy! Mong cậu Thanh hãy bảo vệ mẹ tôi thật tốt, đừng để bà ấy xảy ra chuyện gì”.
“Bác sĩ nói bệnh tim của bà ấy rất nghiêm trọng.
Nếu còn ngã xuống sẽ không cứu nổi nữa”.
Dương Thanh có thể cảm nhận được lòng hiếu thảo và sự lo lắng của Bàng Dũng đối với giáo sư Đỗ.
“Ông yên tâm, tôi sẽ tăng cường công tác bảo vệ ở công trường, không để chuyện này xảy ra thêm lần nữa”, Dương Thanh nói chắc nịch.
Giáo sư Đỗ kiên quyết đòi về, cuối cùng Bàng Dũng chỉ có thể thỏa hiệp, cho bà ấy xuất viện sớm.
Vừa xuất viện, giáo sư Đỗ đã chạy tới công trường.
“Lần này tuyệt đối không được để giáo sư Đỗ gặp chuyện gì”, Dương Thanh nghiêm túc dặn dò.
Lạc Bân vội đáp: “Chủ tịch yên tâm, lần này sẽ không có sơ sót gì nữa”.
“Nhưng cũng không còn lâu nữa đâu.
Khoảng nửa tháng nữa, giáo sư Đỗ sẽ xong việc”.
“Bởi vì bà ấy đã thiết kế xong phần chính của Thành Cửu Châu, chỉ còn lại một vài chi tiết nhỏ cần bà ấy tới thực địa xem xét mới có thể tiếp tục thiết kế”.
Dương Thanh gật đầu: “Vậy thì tốt, trong lúc giáo sư Đỗ ở công trường, phải thi công theo yêu cầu của bà ấy”.
“Vâng thưa chủ tịch!”, Lạc Bân đáp.
Hai người đang nói chuyện, Bàng Tiểu Duyệt đột nhiên tới gần.
Giáo sư Đỗ muốn tới công trường, cô ta không yên lòng nên đi theo.
“Này!”
Bàng Tiểu Duyệt rất không lễ phép gọi Dương Thanh một tiếng.
Đối với anh, cô ta chỉ là một đứa trẻ nên cũng không so đo, cười hỏi: “Tôi có tên mà.
Nếu cô không ngại có thể gọi tôi là anh Thanh”.
Bàng Tiểu Duyệt trừng mắt nói: “Gọi là chú còn được”.
Dương Thanh thấy lòng đắng chát.
Anh mới có 27 tuổi, chỉ hơn Bàng Tiểu Duyệt đang học đại học năm ba chừng ba bốn tuổi, sao lại biến thành chú rồi?
“Không ngờ anh rất để tâm tới việc bảo vệ bà nội tôi!”
Bàng Tiểu Duyệt nhìn về phía giáo sư Đỗ: “Còn sắp xếp bốn vệ sĩ”.
Dương Thanh cười nói: “Cô chỉ thấy bốn vệ sĩ bên cạnh giáo sư Đỗ, còn rất nhiều người núp trong bóng tối cô không thấy được đâu”.
“Hả?”
Hai mắt Bàng Tiểu Duyệt sáng bừng lên, kinh ngạc hỏi: “Sao tôi lại không thấy được?”
“Nếu để cô nhìn thấy còn gọi là âm thầm bảo vệ được sao?”, Dương Thanh đáp.
Bàng Tiểu Duyệt nhíu mày, háo hức nói: “Nếu tôi có thể nhìn thấy, anh phải đồng ý một điều kiện của tôi, được không?”
“Được, tôi sẽ hạ thấp yêu cầu một chút.
Trong công trường này còn mười sáu vệ sĩ đang ẩn nấp.
Chỉ cần cô tìm được một người là tôi thua!”, Dương Thanh nói.
Ngoại trừ bốn vệ sĩ đi theo bên cạnh giáo sư Đỗ còn có mười sáu vệ sĩ khác núp trong bóng tối.
Tất cả đều là người được Vương Cường dẫn từ Giang Hải tới.
Mặc dù không thể so với cao thủ hàng đầu của các gia tộc lớn nhưng vẫn thừa sức giải quyết các phiền toái nhỏ.
Nghe vậy, Dương Thanh trừng mắt nhìn Lạc Bân, giả vờ tức giận: “Ông biết mà còn khoanh tay đứng nhìn tôi mắc lừa?”
Lạc Bân bất lực nói: “Chủ tịch, tôi vừa nhắc cậu rồi mà! Tại cậu không để ý thôi”.
Dương Thanh nhớ ra lại lúc Bàng Tiểu Duyệt bảo mình đáp ứng điều kiện của cô ta, Lạc Bân đã cố ý nói chen vào nhưng lại bị anh ngó lơ.
Hai người đang nói chuyện, Bàng Tiểu Duyệt đã mỉm cười bước tới: “Này! Tôi tìm thấy hết mười sáu người rồi.
Anh thua!”
Dứt lời, cô ta lập tức biểu diễn, chỉ vào hai người mặc đồng phục bảo vệ ở ngoài cổng công trường: “Trên tay hai người này, chỗ khớp nối mười ngón có vết chai rất rõ.
Chỉ người thường xuyên luyện võ mới có vết chai ở tay.
Bọn họ đều là vệ sĩ bí mật”.
Sau đó, cô ta lại chỉ vào một người đội mũ bảo hộ màu trắng ở giữa công trường: “Cơ bắp trên tay và sau vai của anh ta rất rõ, nhất định phải thường xuyên tập luyện mới được như vậy.
Anh ta cũng là vệ sĩ”.
…
Dương Thanh trố mắt nhìn Bàng Tiểu Duyệt liên tiếp chỉ ra mười sáu người, hơn nữa còn phân tích rõ ràng đặc điểm của từng người.
“Này! Tôi nói không sai chứ?”
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Dương Thanh, Bàng Tiểu Duyệt đắc ý hỏi.
Dương Thanh chỉ có thể gật đầu nói: “Có chơi có chịu.
Cô muốn tôi đáp ứng điều kiện gì thì nói đi”.
- ---------------------------