Chiến Thần Ở Rể

Chương 677: 677: Giọng Điệu Lớn Thật Đấy!






Tống Thanh Sơn ngẩn ra trong chốc lát, rồi vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

Khi bước ra khỏi biệt thự, lão ta nhìn thấy trước mặt là một đám đông đen sì, chia thành ba phe.

Và người đứng đầu mỗi phe là ông chủ Vũ Văn Cao Dương của gia tộc Vũ Văn, bà chủ Diệp Mạn của nhà họ Diệp, ông chủ Hoàng Thiên Hành của nhà họ Hoàng.

Điều khiến Tống Thanh Sơn kinh ngạc hơn nữa là lúc này các vệ sĩ của nhà họ Tống đều đã ngã xuống đất, thậm chí họ còn không có sức để đứng dậy.

"Ông chủ Vũ Văn! Bà chủ Diệp! Ông chủ Hoàng! Sao mọi người lại tới đây? Sao đến nhà họ Tống chúng tôi cũng không đánh tiếng trước để chúng tôi sớm có sự chuẩn bị, tiếp đãi cho chu đáo?”
Tống Thanh Sơn cười ha hả nói như không hề nhìn thấy đám vệ sĩ đã ngã xuống đất.

Vũ Văn Cao Dương cười khẩy: "Ông chủ Tống không cần nói nhảm nhiều như vậy.

Lý do vì sao hôm nay chúng tôi đến đây, có lẽ ông rất rõ mà, phải không?”.

Truyện Khác
Diệp Mạn và Hoàng Thiên Hành cũng lạnh lùng nhìn Tống Thanh Sơn, không hề nể mặt.

Tống Thanh Sơn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng trước mắt lão ta là ba gia tộc lớn cùng đẳng cấp với nhà họ Tống, hơn nữa họ còn liên thủ lại với nhau đến đây đều là vì một người thanh niên.

Nếu như lão ta thực sự chống đối lại với họ, e rằng hôm nay chính là ngày tàn của nhà họ Tống.


"Ông chủ Vũ Văn, tôi không biết Dương Thanh là con trai của cậu, nếu sớm biết, chắc chắn tôi sẽ không đối phó với cậu ta”.

Tống Thanh Sơn miễn cưỡng cười, chua xót nói.

"Không biết?"
Diệp Mạn giễu cợt: "Nhà họ Tống các ông là lũ ngu ngốc hay sao? Trước khi ra tay, không biết điều tra thân phận của đối phương à?”
Hoàng Thiên Hành cũng lập tức nói: "Hôm nay tôi cũng sẽ nói luôn ở đây, nếu như nhà họ Tống dám động đến một sợi lông của cậu Thanh, cho dù nhà họ Hoàng có đem cả gia tộc ra liều mình cũng phải khiến nhà họ Tống phải trả giá!”
Cho dù là Vũ Văn Cao Dương, Diệp Mạn hay Hoàng Thiên Hành, đối với Tống Thanh Sơn mà nói, đó đều là một mối đe dọa rất lớn.

Trán lão ta toát mồ hôi lạnh, lúc này lão ta mới nhận ra mình đã đánh giá thấp thân phận của Dương Thanh, hơn nữa còn là cái kiểu rất xem thường.

Lão ta chỉ biết rằng Dương Thanh là con trai bị bỏ rơi của nhà Vũ Văn, nhưng lại không biết rằng Dương Thanh là con trai của Vũ Văn Cao Dương, càng không biết Dương Thanh là con rể của Diệp Mạn.

Hơn nữa, nghe giọng điệu của Hoàng Thiên Hành, lão ta còn gọi Dương Thanh là cậu Thanh, hơn nữa còn thể hiện rất rõ thái độ, điều này làm cho Tống Thanh Sơn càng thêm bối rối.

Nhưng mà, nếu hôm nay lão ta thật sự cúi đầu, thì tương lai lão ta sẽ không thể ngóc đầu lên trước mặt ba gia tộc lớn này được nữa.

Vì dù sao, cháu trai của lão ta cũng chết trong tay Dương Thanh.

Còn Tống Hoa Vỹ cũng chịu sự uy hiếp của Dương Thanh, bị ép phải lăn ra khỏi club Hoàng Kim, thật chẳng khác nào tát vào mặt nhà họ Tống.

"Sao hả? Ông chủ Tống còn không định dàn xếp cho ổn thỏa sao?
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Tống Thanh Sơn, Diệp Mạn nhếch mép hỏi.

Tống Thanh Sơn liếc nhìn Diệp Mạn, sau đó đưa mắt nhìn Vũ Văn Cao Dương, trầm giọng nói: "Ông chủ Vũ Văn, tôi thật sự không hiểu nổi.

Dương Thanh chỉ là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà Vũ Văn, nếu đã bị bỏ rơi rồi, tại sao cậu lại còn lo chuyện bao đồng nữa làm gì?”
Vũ Văn Cao Dương cau mày, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện nội bộ của nhà Vũ Văn chúng tôi.

Liên quan gì đến ông?"
Tống Thanh Sơn cười nhạt, sau đó nhìn Diệp Mạn hỏi: "Theo tôi được biết, bà chủ Diệp không có con gái, sao Dương Thanh lại trở thành con rể của cô rồi vậy?”
“Việc riêng của Diệp Mạn tôi, từ khi nào thì đến phiên ông chủ Tống phải lo rồi vậy?”, Diệp Mạn cũng cười khẩy hỏi.

Vẻ mặt của Tống Thanh Sơn hơi khó coi, lão ta nể mặt Vũ Văn Cao Dương vì tuy rằng Vũ Văn Cao Dương tuổi còn trẻ nhưng thành danh đã lâu, sớm đã kế thừa ghế chủ gia tộc rồi.

Nhưng còn Diệp Mạn, theo lão ta thấy đó chỉ là một kẻ bề dưới, lại còn là phụ nữ, căn bản không đáng lo.


Cho dù trong lòng lão ta khó chịu, cũng không dám gay gắt ra mặt.

"Ông chủ Hoàng thì sao? Sao lại đến nhà họ Tống chúng tôi?", Tống Thanh Sơn lại nhìn Hoàng Thiên Hành.

Hoàng Thiên Hành nhìn Tống Thanh Sơn như nhìn một tên ngốc rồi lạnh lùng nói: "Tôi khuyên ông một câu là đừng hỏi nhiều thì hơn.

Cậu Thanh không phải là người mà nhà họ Tống các ông đắc tội được đâu”.

Tống Thanh Sơn im lặng một lúc, từ phản ứng của ba người họ có thể biết được, lão ta căn bản không còn hy vọng trả thù được Dương Thanh.

Chỉ cần lão ta dám động vào Dương Thanh, ba gia tộc lớn trước mặt sẽ liên thủ với nhau đối đầu với nhà họ Tống.

"Được, tôi thỏa hiệp!"
Tống Thanh Sơn im lặng một lúc rồi đột nhiên nói.

"Bố!"
Chỉ là khi lão ta vừa nói dứt lời thì một tiếng gầm rú không cam tâm vang lên: "Thằng ranh đó đã giết chết con trai con, đó là cháu của bố đấy! Sao bố có thể thỏa hiệp được chứ?”
Đó là Tống Khang, con trai út của Tống Thanh Sơn, cũng là bố của Tống Hoa Đông đã bị Dương Thanh giết chết.

"Im mồm!"
Tống Thanh Sơn tức giận nói.

Lão ta thực sự muốn tát cho Tống Khang một cái bạt tai.

Trong tình cảnh này lại còn dám tiếp tục thể diện ra ý định muốn giết Dương Thanh, thế chẳng phải đang tự tìm đường chết hay sao?

Tống Khang đỏ cả mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu hôm nay chúng ta thỏa hiệp thì sau này có phải bất cứ gia tộc nào trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô đều có thể giẫm đạp lên chúng ta hay không?”
"Tao đã bảo mày câm miệng!"
Tống Thanh Sơn tát thẳng vào mặt Tống Khang một cái, tức giận nói: "Còn dám nói nhảm nữa thì cút ra khỏi nhà họ Tống cho tao!"
Lần này Tống Khang không dám nói thêm nữa, nhưng trong mắt hiện lên sự hận thù.

Vũ Văn Cao Dương và Diệp Mạn, cũng như Hoàng Thiên Hành chỉ lạnh lùng quan sát.

Cùng lúc đó, ở tập đoàn Nhạn Thanh, Tống Hoa Vỹ đầy vẻ kiêu căng hợm hĩnh, hắn nói: “Tôi cho Dương Thanh năm phút, nếu trong vòng năm phút không cút ra đây thì sau ngày hôm nay sẽ không còn tập đoàn Nhạn Thanh nữa!”
"Khẩu khí lớn quá nhỉ!”
Tống Hoa Vỹ vừa nói xong thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mọi người đều quay sang nhìn thì thấy một bóng người trẻ tuổi đang từ từ tiến đến.

"Chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh!"
Có người nhận ra thân phận của Dương Thanh và thốt lên.

Người tới chính là Dương Thanh, anh đến không phải để giải quyết việc của Tống Hoa Vỹ, mà đang định rời đi thì tình cờ nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Tống Hoa Vỹ.

"Dương Thanh, con chuột này cuối cùng cũng chịu cút ra đây rồi!"
- ---------------------------