Chiến Thần Ở Rể

Chương 667: 667: Thì Ra Là Vậy






Nghe Mã Siêu nói thế, Dương Thanh mới dần tỉnh táo lại, bàn tay đang bóp cổ Vũ Văn Vân cũng dần buông lỏng.


Vũ Văn Bân ngã lăn ra đất, hít lấy hít để.

Anh ta lại phải chịu cảm giác đứng giữa ranh giới sống chết trong tay Dương Thanh.


Trước đó anh ta đã bị Dương Thanh dọa sợ mất mật, lần này lại càng sợ hơn.


Anh ta có cảm giác như đang đối mặt với thần chết.


“Tao cho mày thêm một cơ hội nói thật!”
Dương Thanh hít sâu một hơi, cố giữ tỉnh táo.


Lần này, Vũ Văn Bân thật sự bật khóc, quỳ dưới chân Dương Thanh nức nở nói: “Lời tôi vừa nói đều là sự thật.

Tôi thề, nếu nói dối sẽ chết không yên”.


“Nếu cậu không tin tôi thì gọi điện cho bố đi, kiểm tra xem tôi nói thật hay giả.

Nếu là giả thì hẵng giết tôi, được không?”
Vũ Văn Bân khóc lóc cầu xin.

Hiện giờ anh ta chỉ mong được sống.


Nhưng lời anh ta nói lại khiến lòng Dương Thanh chết lặng.


Bởi vì anh biết trong hoàn cảnh hiện giờ, Vũ Văn Bân không có gan nói láo.


Vậy có nghĩa là, mình không phải con ruột của Vũ Văn Cao Dương sao?
“Không thể nào! Không thể như vậy được!”
Dương Thanh thẫn thờ lẩm bẩm.



Lần đầu tiên Mã Siêu thấy anh mất khống chế như vậy, nhưng cũng có thể hiểu được tâm tình của anh.


Trước giờ Dương Thanh vẫn luôn thù hận gia tộc Vũ Văn.

Nếu không phải trước khi chết mẹ anh từng bắt anh thề độc không được trả thù, anh đã tiêu diệt gia tộc Vũ Văn từ lâu rồi.


Anh ôm mối hận này hơn hai mươi năm, thế mà bỗng một ngày chợt phát hiện gia tộc Vũ Văn cũng chẳng phải gia tộc của mình.


Nếu mình không phải người của gia tộc Vũ Văn, vậy thì bố ruột của anh là ai?
Tại sao lại vứt bỏ hai mẹ con mình?
“Anh Thanh, có thể đây cũng không phải sự thật.

Hay là anh cứ gọi cho Vũ Văn Cao Dương hỏi đã?”, Mã Siêu dè dặt hỏi.


“Đi! Lập tức tới gia tộc Vũ Văn!”
Dương Thanh quyết định tới hỏi thẳng.


Có vài lời không thể nói rõ ràng qua điện thoại.

Anh phải ba mặt một lời hỏi Vũ Văn Cao Dương, rốt cuộc sự thật là gì.


“Thế còn anh ta thì sao?”, Mã Siêu nhìn Vũ Văn Vân đang run lẩy bẩy.


Dương Thanh cũng nhìn sang: “Tạm thời giữ lại mạng của anh ta, dẫn đi cùng!”
“Vâng!”, Mã Siêu đáp.


Hiện giờ, tâm trạng cảu Dương Thanh cực kỳ mâu thuẫn.


Ở sâu trong lòng anh đã biết mình không phải con ruột của Vũ Văn Cao Dương, chỉ là không muốn thừa nhận.


Nếu anh thực sự không có quan hệ với gia tộc Vũ Văn, thù oán giữa anh và bọn họ cũng không tồn tại.


Nửa tiếng sau, một chiếc Phaeton màu đen chậm rãi đi tới một trang viên xa hoa rộng trăm mẫu.


Vừa tới cổng đã bị bảo vệ ngăn lại: “Các cậu là ai?”
“Mở cửa!”
Cửa kính xe hạ xuống, mặt Vũ Văn Bân lộ ra ngoài.


Trông thấy anh ta, bảo vệ kinh ngạc nói: “Thì ra là cậu Bân! Mau cho vào!”
Xe thuận lợi tiến vào trang viên của gia tộc Vũ Văn, dừng lại trước cổng một tòa biệt thự sang trọng.


Tất cả vẫn y hệt trong ký ức thời thơ bé.

Dương Thanh vốn nên cảm thấy hoài niệm, nhưng giờ đây anh không thể bình tĩnh nổi.


Anh vừa chờ mong muốn biết chân tướng, lại vừa sợ hãi.


Anh không biết nếu mình không phải người của gia tộc Vũ Văn thì phải đối mặt với bọn họ thế nào?
Dù sao anh cũng lớn lên trong gia tộc này.


Đối với anh, gia tộc Vũ Văn có ơn dưỡng dục.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh không thể ra tay với họ.



“Đến rồi à?”
Dương Thanh vừa dẫn Mã Siêu và Vũ Văn Bân đi vào biệt thự đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.


Chính là Vũ Văn Cao Dương đang bình tĩnh ngồi trên sofa.

Dương Thanh xuất hiện không nằm ngoài dự đoán của ông ta.


Nhưng khi nhìn thấy bộ mặt sưng vù của Vũ Văn Bân, ông ta khẽ nhíu mày.


“Bố mau nói cho Dương Thanh biết cậu ta có mang huyết thống của gia tộc Vũ Văn không đi!”, Vũ Văn Bân vội vàng nói.


Nếu là trước kia, anh ta sẽ nghĩ đang ở địa bàn của mình thì có thể dễ dàng bóp chết Dương Thanh.

Nhưng giờ đây, anh ta không dám.


Mí mắt Vũ Văn Cao Dương khẽ chuyển động, rõ ràng không ngờ mục đích Dương Thanh tới đây là vì chuyện này.


“Nói đi, rốt cuộc tôi với ông có quan hệ máu mủ gì không?”
Hai mắt Dương Thanh đỏ bừng nhìn chằm chằm ông ta.


Vũ Văn Cao Dương không lập tức trả lời, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, không biết có phải đang nhớ tới mẹ Dương Thanh hay không.


“Ông biết mà.

Chỉ cần tôi muốn là có thể dễ dàng tra ra được quan hệ của chúng ta”, Dương Thanh nói tiếp.


Quả thật là vậy.

Nếu muốn tra, anh chỉ cần kiểm tra DNA của mình và Vũ Văn Bân là có thể biết được chân tướng.


“Phải thì sao? Không phải thì sao? Chuyện đến nước này, vấn đề ấy còn ý nghĩa gì nữa à?”
Vũ Văn Cao Dương bỗng lên tiếng, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.


Dương Thanh cũng sững sờ.

Anh hiểu ý của ông ta.


Dương Thanh vốn ghi hận gia tộc Vũ Văn, nhưng vì trước khi chết, mẹ anh ép anh thề độc không được trả thù.



Vậy thì Dương Thanh và Vũ Văn Cao Dương có quan hệ máu mủ hay không còn ý nghĩa gì nữa?
Nhưng câu nói này của Vũ Văn Cao Dương càng khiến Dương Thanh xác định đáp án trong lòng mình.


“Thì ra là vậy!”
Dương Thanh đột nhiên bật cười, đầu tiên là cười khẽ, sau đó biến thành cười lớn, bật cười nghiêng ngả: “Tôi biết rồi! Thì ra là vậy! Ha ha ha ha…”
Dương Thanh cười chảy cả nước mắt, nỗi đau trong lòng khiến anh sống không bằng chết.


Anh hận Vũ Văn Cao Dương hơn hai mươi năm trời, kết quả đối phương chẳng phải bố ruột mình.


Nếu đã không phải bố ruột, Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con anh ra khỏi ra tộc, đuổi khỏi Yến Đô có gì đáng trách?
Thấy Dương Thanh rơi nước mắt, Vũ Văn Cao Dương cũng rất khó chịu.

Ông ta đã giấu giếm bí mật này suốt hai mươi bảy năm, cuối cùng vẫn để anh biết được.


“Dương Thanh, con đừng như vậy.

Mẹ con mà biết sẽ rất đau lòng”, Vũ Văn Cao Dương nói.


Ánh mắt ông ta nhìn Dương Thanh chỉ còn sự hiền từ của bố dành cho con, không có thù hận.


Không sai!
Dương Thanh không phải con ruột ông ta, nhưng lại được ông ta nuôi lớn.


Cho dù năm đó đuổi hai mẹ con Dương Thanh ra khỏi gia tộc cũng không phải ý của ông ta.


“Bố ruột của tôi là ai?”
Dương Thanh ngừng cười, hai mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm Vũ Văn Cao Dương.


- ---------------------------