Chiến Thần Ở Rể

Chương 643: 643: Coi Là Anh Em






Dương Thanh không ngờ Tống Hoa Nghĩa đang điều tra mình.


Nhưng dù có biết anh cũng sẽ không quan tâm.


Trừ khi là người có thể tiếp xúc tới cấp bậc của anh, nếu không có tra đến mấy cũng chỉ nhận được đáp án “cơ mật”.


Quan hệ của Tống Hoa Nghĩa rộng tới đâu cũng không thể tra ra được thân phận thực sự của Dương Thanh.


Vừa về tới nhà, Tần Thanh Tâm đã gọi video cho Tần Y.


“Mẹ ơi!”
Màn hình điện thoại lập tức xuất hiện một gương mặt bầu bĩnh đáng yêu.


“Hai ngày nay con có nghe lời dì út không?”
Gặp được con gái, Tần Thanh Tâm dịu dàng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy nhớ mong.


Mặc dù cô mới tới Yến Đô hai ngày nhưng đây là lần đầu tiên cô ở xa Tiêu Tiêu lâu như vậy.


“Con nghe lời mà!”
Tiêu Tiêu vội vàng đáp.

Cô bé cũng rất vui vì được gặp mẹ.


“Nghe lời là tốt.

Đợi bố mẹ làm xong việc ở đây sẽ về với con, được không?”
Tần Thanh Tâm cười nói.


Tiêu Tiêu gật đầu đáp: “Bố mẹ cứ yên tâm! Con lớn rồi, sẽ không gây phiền phức cho bố mẹ.

Bố mẹ hãy yên tâm làm việc”.


Thấy con gái hiểu chuyện như vậy, Tần Thanh Tâm rất mừng.



“Tiêu Tiêu có nhớ bố không nào?”
Lúc này, Dương Thanh vừa ra khỏi nhà tắm, bật cười đi tới trước điện thoại.


“Bố ơi!”
Tiêu Tiêu trông thấy Dương Thanh, kích động kêu lên một tiếng mới nói: “Con nhớ bố lắm!”
Nghe vậy, Dương Thanh rất vui vẻ.


Hai vợ chồng trò chuyện với Tiêu Tiêu một lát mới dặn cô bé rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.


Tần Y xuất hiện trong màn hình, cười nói: “Chị, anh rể, Tiêu Tiêu ngoan lắm!”
“Thực ra từ hôm qua sau khi tan học, thấy hai người không ở nhà, con bé đã rất nhớ hai người”.


“Đến lúc đi ngủ, con bé mới nói cho em biết mình nhớ bố mẹ, nhưng lại kiên cười nói bố mẹ đang bận rộn công việc, con bé sẽ không trách hai người”.


Nghe Tần Y nói thế, hai vợ chồng lập tức cảm thấy áy náy và tự trách.


“Được rồi, anh chị cũng đừng trưng ra vẻ mặt có lỗi như vậy nữa.

Được làm con gái của hai người, Tiêu Tiêu đã rất hạnh phúc rồi”.


Tần Y không muốn hai vợ chồng tăng thêm gánh nặng, cười nói: “Mới hai ngày không gặp thôi mà.

Sau này Tiêu Tiêu đi học đại học rồi lập gia đình, chẳng lẽ anh chị không sống nổi nữa sao?”
Mặc dù Tần Y đang an ủi Dương Thanh và Tần Thanh Tâm nhưng hai người vẫn cảm thấy rất khó chịu.


“Được rồi mà, trông anh chị đau lòng chưa kìa.

Không nói về Tiêu Tiêu nữa, chúng ta nói chút chuyện vui đi”.


Tần Y vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh đã nắm giữ hầu hết toàn bộ việc kinh doanh của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương rồi”.


“Tuy chỉ là chi nhánh nhưng lợi nhuận đã chiếm một phần năm của cả tập đoàn.

Cứ theo tốc độ phát triển này, chẳng mấy chốc chi nhánh này sẽ trở thành một doanh nghiệp hàng đầu.


“Hay là anh rể thành lập một công ty mới đi, em giúp anh quản lý?”
Dương Thanh cười hỏi: “Em thích quản lý vậy sao?”
Tần Y đắc ý nói: “Đương nhiên, anh không nhìn xem em là ai hả? Hiện giờ em chính là tổng giám đốc xinh đẹp nhất Giang Nam.

Chị em chỉ mới nhất Giang Hải thôi, đẳng cấp của em cao hơn nhiều”.


Rất nhiều người gọi chung hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương là Giang Nam.


Tần Thanh Tâm tức giận nói: “Giờ thì em giỏi rồi, chị cũng không sánh bằng”.


“Ha ha…”
Mọi người cười phá lên.


“Anh vốn còn lo giao Giang Hải cho em phụ trách liệu có gây ra áp lực quá lớn cho em hay không.

Xem ra anh nghĩ nhiều rồi”, Dương Thanh cười nói.


“Sao có thể chứ? Em còn đang chê tính khiêu chiến quá thấp đây”, Tần Y kiêu ngạo nói.


Nào ngờ, Dương Thanh lại nói tiếp: “Vậy thì anh quyết định mời em và bố, cả Tâm nữa cùng tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh giúp đỡ anh”.


“Hai người mau chóng tìm kiếm người quản lý thay thế cho mình đi”.


Dương Thanh quyết định dứt khoát.



“Anh rể, em chỉ nói vậy thôi.

Anh không cần để thỏa mãn ham muốn quản lý của em mà dung túng em như vậy.

Lỡ em đem lòng yêu anh thì biết ăn nói với chị em thế nào?”
Tần Y nửa kinh ngạc nửa đùa giỡn nói.


Tần Thanh Tâm trừng mắt: “Em mà cướp được, chị tặng không cho em!”
Tần Y cười xấu xa: “Vậy em không khách sáo nữa đâu, ha ha!”
Tần Thanh Tâm và Tần Y rất thân thiết, đùa giỡn kiểu này không hề ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.


“Nói đùa là nói đùa.

Nhưng vừa nãy là anh nghiêm túc đấy.

Em nói lại với bố một tiếng đi, mau chóng chuyển giao công việc chuẩn bị tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh làm việc”.


Dương Thanh không yên lòng, lại dặn dò thêm một câu.


“Anh yên tâm, em đoán trước sẽ có ngày này nên đã bồi dưỡng người nối nghiệp từ trước rồi.

Chỉ cần anh không có ý kiến, em có thể bàn giao lại công việc bất cứ lúc nào”.


Tần Y cũng trở nên nghiêm túc.


Dương Thanh gật đầu: “Người do em chọn, đương nhiên là anh yên tâm”.


Hai chị em lại rảnh rỗi hàn huyên một lúc.

Dương Thanh đi gọi điện thoại: “Ông sắp xếp cho tôi ba chức vụ quản lý cao cấp”.


“Vâng thưa chủ tịch!”
Lạc Bân còn nói thêm: “Chủ tịch, tôi có chuyện cần báo với cậu, Tống Hoa Nghĩa của nhà họ Tống đang điều tra cậu”.


Dương Thanh cau mày, tuy không quan tâm nhưng bị người ta điều tra vẫn khiến anh không vui.


“Theo dõi anh ta!”, Dương Thanh hờ hững nói.


“Vâng!”
Một đêm trôi qua trong yên bình.

Sáng sớm hôm sau Tần Thanh Tâm đã rời nhà.



Mặc dù cô đã quyết định vào tập đoàn Nhạn Thanh nhưng tập đoàn Tam Hòa vẫn là công ty do một tay cô sáng lập.

Lần này cô tới Yến Đô vốn là để khai thác thị trường ở đây.


Dù có vào làm trong tập đoàn Nhạn Thanh, cô cũng phải sắp xếp xong việc của tập đoàn Tam Hòa.


Dương Thanh tới tập đoàn Nhạn Thanh.

Trong văn phòng của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Lạc Bân đưa cho Dương Thanh một tập tài liệu: “Chủ tịch, đây là giấy bổ nhiệm tôi lập ra trên danh nghĩa trụ sở chính.

Cậu xem có vấn đề gì không, chỉ cần cậu ký vào là có thể gửi đi bất cứ lúc nào”.


Dương Thanh đọc qua một lượt, thoáng chốc cau mày.


Thấy vậy, Lạc Bân bỗng thấy căng thẳng.


“Ai nói với ông là tôi muốn giáng chức ông?”
Dương Thanh bỗng ngẩng đầu nhìn Lạc Bân, vẻ mặt bực bội, tiện tay xé tập tài liệu thành từng mảnh.


“Chủ tịch, tôi…”
Lạc Bân hoảng sợ muốn giải thích, lại nghe thấy Dương Thanh nói: “Tôi đã nói với ông từ đầu, tôi đã cho ông làm tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh tức là tin tưởng ông”.


“Đây là do ông dùng năng lực và lòng trung thành của mình đổi lấy.

Hơn nữa, có bao giờ tôi coi ông là thuộc hạ chưa?”
“Tôi bảo ông sắp xếp ba chức vụ quản lý cao cấp cũng không phải để giáng chức ông.

Bây giờ ông là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, sau này cũng vậy”.


Thấy bộ dạng hoảng sợ của Lạc Bân, Dương Thanh không đành lòng khiển trách, thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều: “Từ lúc tôi bảo ông đến Yến Đô, tôi đã coi ông là anh em của mình”.


Nghe thấy thế, Lạc Bân cảm động đỏ bừng hai mắt, nhất là câu nói “coi là anh em” của Dương Thanh khiến ông ta suýt bật khóc.


- ---------------------------