Chiến Thần Ở Rể

Chương 590: 590: Tôi Biết Sai Rồi






Dương Thanh vừa xuất hiện, lập tức gây ra chân động lớn.


Người nhà họ Diệp đều mong chờ, cũng mơ hồ kích động.


"Cậu là cái thá gì chứ? Ngay cả chủ gia tộc họ Diệp còn không lên tiếng, cậu dám bảo tôi ở lại à?"

Tôn Húc híp mắt lộ vẻ dữ tợn.


Mọi chuyện xảy ra sau khi tới nhà họ Diệp hôm nay đã khiến ông ta vô cùng hối hận.
Khó khăn lắm mới kiếm được cớ rời đi, vậy mà một người trẻ tuổi cũng dám lắm điều.


Người nhà họ Diệp nghe Tôn Húc nói vậy, đều nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngu ngốc.


Bọn họ hiểu rõ Dương Thanh đáng sợ tới mức nào.


Ngay cả Kim Cương – một cao thủ đứng hàng thứ ba trong Hiệp hội Võ Thuật còn phải nhường bước trước người thanh niên này, sao Tôn Húc có tư cách hô to gọi nhỏ được?

"Anh Thanh bảo ông đi thì ông mới có thể đi.
Anh ấy muốn ông chết, vậy ông sẽ phải chết!"

Mã Siêu bước tới, lập tức chặn đường lui của Tôn Húc.


Sắc mặt ông ta trở nên gượng gạo.
Vừa rồi ông ta quát Dương Thanh xong, đã cảm giác được bầu không khí có gì đó không ổn.


Bây giờ Mã Siêu nói vậy càng làm ông ta thấy ớn lạnh sống lưng.


Người thanh niên được Mã Siêu gọi là "anh Thanh" này có thân phận gì?

"Không biết cậu này là cậu chủ nhà ai?"

Tôn Húc lập tức thay đổi sắc mặt.
Vừa rồi ông ta còn chẳng thèm để ý tới Dương Thanh, lúc này lại tươi cười với anh.


Ngay cả cách xưng hô của ông ta với Dương Thanh cũng từ "thằng nhóc" biến thành "cậu này".



Lúc này, mọi người đều nhìn Dương Thanh.


Vũ Văn Cao Dương hơi kích động.
Người thanh niên này là con trai ông ta, ông ta rất muốn đứng ra, lớn tiếng nói cho mọi người biết, nhưng… ông ta không dám.


Lúc này, ông ta lại hơi mong chờ.


Chỉ là Dương Thanh không định trả lời Tôn Húc, chỉ căn dặn một tiếng: "Nếu đã tới thì tất nhiên phải trả giá đắt.
Cậu cứ tùy ý giải quyết là được rồi!"

Mã Siêu nghe vậy thì cười hì hì, tất nhiên hiểu rõ anh đang nói chuyện với mình.


"Vâng, anh Thanh!"

Anh ta cung kính nói.


Cảnh tượng này làm Tôn Húc đột nhiên có một dự cảm xấu.


Ban đầu ông ta vẫn tưởng Mã Siêu là người nhà họ Diệp.
Cho tới giờ phút này, ông ta mới chợt hiểu anh ta không phải người nhà bọn họ, mà là người của Dương Thanh.


Bằng không, sao anh ta phải nghe lời Dương Thanh trong chuyện lớn như vậy?

"Rốt cuộc cậu là ai?", Tôn Húc hỏi với vẻ nghiêm trọng.


Trong mắt Dương Thanh bây giờ, nhà họ Tôn có là gì đâu? Anh vẫn chẳng thèm đếm xỉa tới.


Sau nhiều lần bị phớt lờ, sắc mặt Tôn Húc vô cùng khó coi.
Ông ta đường đường là chủ nhà họ Tôn một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô, lại bị một cậu thanh niên chưa tới ba mươi tuổi coi thường.


"Ông nói nhảm nhiều quá!"

Mã Siêu nói mà không hề khách sáo.



"Cậu...”

Tôn Húc tức giận, nhưng nghĩ tới thực lực của Mã Siêu vừa thể hiện ra khi đối mặt với các cao thủ nhà họ Lâm, ông ta chẳng dám nổi giận với đối phương nữa.


"Bà chủ Diệp, đây chính là cách đãi khách của nhà các bà sao? Tôi dẫn người đến đây phúng viếng ông chủ Diệp, trái lại thành kẻ thù à?", Tôn Húc chất vấn Diệp Mạn.


Bà ta cười lạnh: "Phúng viếng à? Vừa rồi đâu thấy ông nói vậy!"

"Nếu cậu Thanh không cho ông đi, vậy hôm nay cho dù ông trời có xuống đây, ông cũng đừng mong bước ra khỏi nhà họ Diệp một bước!"

Lúc này Diệp Mạn vô cùng cứng rắn.
Lúc bà ta nói ra những lời này, chỉ cảm thấy mình không thể tiếp tục nén giận được nữa, nên hoàn toàn trút ra.


Hôm nay, nếu không phải Dương Thanh ở nhà họ Diệp, sao Vũ Văn Cao Dương có thể đích thân đến đây? Thậm chí ông ta còn chủ động giúp đỡ chứ?

Có thể nói, không có Dương Thanh thì sợ rằng hôm nay chính là ngày tàn của nhà họ Diệp.


Sắc mặt Tôn Húc cực kỳ khó coi.
Diệp Mạn không hề khách sáo đã để lộ ra một tin tức làm ông ta khiếp sợ.


Ngay cả Diệp Mạn cũng phải gọi người thanh niên kia là cậu Thanh.
Rốt cuộc cậu ta có lai lịch gì?

Bên cạnh Dương Thanh còn có cao thủ hàng đầu như Mã Siêu đi theo.
Nếu nói anh không có địa vị cao, có đánh chết ông ta cũng không tin.


"Ông vừa mắng anh Thanh là cái thá gì?"

Mã Siêu đột nhiên hỏi.


Tôn Húc chỉ cảm thấy cả người lạnh giá.
Nếu ông ta biết trước Dương Thanh có địa vị không tầm thường, ông ta đã không quát anh rồi.


"Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý gì khác”.



Tôn Húc cười gượng.


Lúc này, cho dù bên cạnh ông ta vẫn còn hai mươi cao thủ nhà họ Tôn, nhưng không hề có ý định ra tay với Mã Siêu.


Vừa rồi nhà họ Lâm đã cố gắng ra tay, nhưng bị một mình người thanh niên trước mắt này giết một người, làm hai người bị thương nặng, thu phục mười bảy người khác.


Nếu ông ta dám bảo bọn họ ra tay, đừng nói là hai mươi cao thủ hàng đầu của nhà họ Tôn không bảo vệ nổi, sợ rằng ngay cả ông ta cũng phải chết ở đây.


"Có mấy lời có thể nói, có mấy lời lại không thể nói ra, vừa nói ra thì phải rơi đầu”.


Mã Siêu híp mắt nói: "Tôi không muốn làm khó ông.
Ông quỳ xuống xin lỗi.
Chỉ cần anh Thanh có thể tha cho tội vô lễ của ông, tôi sẽ thả cho ông đi”.


Tôn Húc nghe vậy thì đanh mặt lại.


Ông ta đường đường là chủ gia tộc họ Tôn, lúc này lại bị ép phải quỳ xuống xin lỗi.


Mặc dù đối phương có lai lịch không tầm thường, nhưng nếu ông ta thật sự quỳ xuống xin lỗi, sau này còn có mặt mũi nào ở lại Yến Đô nữa?

"Tôi chỉ cho ông một phút để suy nghĩ thôi.
Hết giờ mà ông còn chưa quỳ xuống xin lỗi, vậy có thể thông báo nhà họ Tôn chuẩn bị trước hậu sự cho ông”.


Mã Siêu nói.


Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều chấn động!

Mã Siêu lại muốn bảo Tôn Húc quỳ xuống xin lỗi.
Ông ta đường đường là chủ gia tộc họ Tôn, nếu ông ta quỳ thì há chẳng phải là cả nhà họ Tôn đều quỳ sao?

"Cậu đừng quá đáng thế!"

Tôn Húc không còn cười nữa, nghiến răng nói.


Mã Siêu cười lạnh: "Ông nói sai thì phải trả giá đắt.
Chẳng lẽ chủ gia tộc họ Tôn không biết đạo lý đơn giản như vậy sao?"

"Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, cậu đã muốn bắt tôi quỳ xuống xin lỗi, chẳng phải quá ngang ngược sao?"

Tôn Húc trầm giọng nói: "Bất kể thế nào, nhà họ Tôn tôi cũng là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.

Cậu bảo tôi quỳ xuống xin lỗi thì tuyệt đối không thể!"

"Thật là nực cười!"

Mã Siêu cười lạnh: "Khi ông dẫn theo cao thủ trong gia tộc đến nhà họ Diệp, sao không nghĩ xem mình có quá đáng không?"

"Nếu hôm nay không có anh Thanh ở đây, sợ rằng nhà họ Tôn và nhà họ Lâm đã liên thủ, tạo áp lực cho nhà họ Diệp nhỉ?"

"Bây giờ các người biết không thể tùy ý trấn áp được nhà họ Diệp, còn muốn bình yên vô sự rời đi sao?"

"Các người không trả giá chút nào đã rời đi, vậy tới khi ông tìm được bạn liên minh mạnh hơn, chẳng phải sẽ kéo nhau quay trở lại à?"

Mã Siêu hỏi liền mấy câu làm Tôn Húc chỉ cảm thấy cả người giá lạnh.


Nhưng cho dù mình thật sự làm sai, ông ta cũng sẽ không nhận!

"Chỉ cần tôi rời đi, sau này tuyệt đối sẽ không tới gây rắc rối cho nhà họ Diệp nữa!", Tôn Húc nghiến răng nói.


"Một phút đã qua, xem ra ông vẫn muốn chọn đường chết.
Nếu đã vậy, tôi sẽ cho ông được như ý!"

Mã Siêu vừa dứt lời đã đi thẳng về phía Tôn Húc.


"Bịch bịch bịch…"

Mỗi bước chân của anh ta chẳng khác nào đang đạp lên trái tim của Tôn Húc, làm ông ta càng sợ hãi hơn.


Người nhà họ Diệp đều hưng phấn.
Hôm nay, chủ một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sẽ bị giết sao?

Lúc này, Lâm Báo và Lâm Thiên Trạch đều tái mặt, vô cùng chấn động.


Hai mươi cao thủ phía sau Tôn Húc đều căng thẳng đề phòng, như gặp phải kẻ địch lớn.


"Chờ ông chết, trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sẽ không còn nhà họ Tôn nữa!"

Mã Siêu vừa dứt lời đã đấm mạnh về phía đầu của Tôn Húc.


"Bịch!"

Khi nắm đấm của Mã Siêu sắp hạ xuống, Tôn Húc đã không còn kìm chế được sự sợ hãi nữa, hai đầu gối đập mạnh xuống đất: "Tôi sai rồi!"


.