Lúc này Mã Siêu vô cùng ngang ngược.
Tất cả đều sợ ngây người, Lâm Báo hoàn toàn tức giận.
Lão ta là chủ gia tộc họ Lâm đời trước, tám mươi năm sống trên đời chưa từng có ai dám làm càn trước mặt lão ta.
Một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi dám tuyên bố, nếu lão ta còn nói nhảm thêm một câu sẽ đánh cả lão ta.
Vệ sĩ của Lâm Báo sửng sốt rồi mau chóng bảo vệ lão ta, tức giận nhìn chằm chằm Mã Siêu: “Ranh con, mày dám ra tay sao?”
Mã Siêu nhìn đối phương như đang nhìn một thằng ngu, giễu cợt nói: “Mày đang nói vớ vẩn gì thế? Cậu chủ Lâm của chúng mày bị tao đánh ngất xỉu rồi, mày còn hỏi tao dám ra tay không à?”
“Giết nó cho tôi!”
Sát khí lấp lóe trong mắt Lâm Báo, lão ta ra lệnh.
Vệ sĩ lập tức vọt thẳng về phía Mã Siêu.
“Ông ngu xuẩn như vậy, sao trước đây có thể làm chủ gia tộc họ Lâm thế nhỉ?”
Mã Siêu hờ hững nhìn Lâm Báo, cả người lao vút tới giao đấu với gã vệ sĩ.
“Bịch!”
Mã Siêu tung nắm đấm, vệ sĩ lập tức phun máu bay ngược ra ngoài.
Lúc rơi xuống đất đã hôn mê bất tỉnh.
Người nhà họ Diệp từng chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Mã Siêu, thấy anh ta một đấm đánh bay vệ sĩ của Lâm Báo cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Nhưng Lâm Báo chưa từng thấy, chết sững như gặp quỷ.
Lão ta tới nhà họ Diệp vốn không định đánh nhau nên không mang nhiều người theo.
Lão ta cho rằng Diệp Kế Tông đã chết, nhà họ Diệp không đủ khả năng uy hiếp, không ai dám ra tay với người của lão ta.
Chỉ cần tạo đủ áp lực cho nhà họ Diệp là có thể khiến Diệp Mạn ngoan ngoãn gả vào nhà họ Lâm.
Đến lúc đó chẳng phải nhà họ Diệp do nhà họ Lâm định đoạt rồi sao?
Lão ta không ngờ Diệp Mạn cứng rắn như vậy, đến cả một gã vệ sĩ của nhà họ Diệp cũng dám đánh người của lão ta.
Lão ta tưởng Mã Siêu chỉ là một tên vệ sĩ bình thường.
“Ê lão già, anh Thanh nói rồi, ông chỉ là một thằng già không nên nết thôi, không cần nhẫn nhịn.
Bây giờ sẽ đến lượt ông”.
Mã Siêu cười híp mắt bước từng bước về phía Lâm Báo, vừa đi vừa châm chọc hỏi: “Ông nghĩ ông già vậy rồi, liệu có chịu nổi một bạt tai của tôi không?”
Anh ta lại nhìn Dương Thanh cười hỏi: “Anh Thanh nghĩ nếu em ra tay, ông ta có bị đánh chết không nhỉ?”
Người nhà họ Diệp đều kinh hãi, Lâm Báo là chủ gia tộc họ Lâm đời trước, một thời oanh liệt cùng thế hệ với Diệp Kế Tông.
Bây giờ lại bị đùa bỡn như vậy.
Người nhà họ Diệp chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo: Trong mắt Dương Thanh và Mã Siêu, có lẽ tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chỉ là thế lực có thể tiện tay diệt trừ bất cứ lúc nào.
Nghĩ vậy, bọn họ càng thêm sợ hãi.
Rốt cuộc Dương Thanh có thân phận khủng bố gì mới có được thực lực và nền tảng mạnh mẽ đến vậy?
Dương Thanh không biết đám người nhà họ Diệp đang nghĩ gì, nghe thấy Mã Siêu trêu chọc thì lắc đầu nói: “Hôm nay là tang lễ của ông chủ Diệp, không nên thấy máu.
Tha cho ông chủ Lâm đi”.
“Anh Thanh đã nói vậy, em không động đến ông ta nữa”.
Mã Siêu cười đáp, vừa đi tới trước mặt Lâm Báo liền quay lưng rời đi, dường như lão ta chỉ là một lão già lớn tuổi tầm thường mà thôi.
Lâm Báo sắp tức điên rồi, chưa từng bị đùa bỡn như vậy.
“Hai thằng ranh chết tiệt, chúng mày dám sỉ nhục tao sao? Tao nhất định sẽ bắt chúng mày phải trả giá đắt”, Lâm Báo giận dữ hét lên.
Lão ta vừa dứt lời, hơn hai mươi người đã chạy tới.
“Là Lâm Thiên Trạch! Con trai của Lâm Báo, chủ gia tộc họ Lâm hiện tại!”
Có người nhận ra thân phận của người mới tới, hoảng hốt hô lên.
Sau lưng Lâm Thiên Trạch có hơn hai mươi gã cao to vạm vỡ, chính là vệ sĩ hàng đầu của nhà họ Lâm.
Lâm Thiên Trạch là chủ gia tộc họ Lâm, bỗng nhiên mang nhiều người như vậy tới nhà họ Diệp, chắc chắn không có ý tốt.
“Bố!”
Lâm Thiên Trạch đi tới trước mặt Lâm Báo, khẽ cúi đầu.
Sau đó, cặp mắt chim ưng của ông ta nhìn chằm chằm Mã Siêu.
Rõ ràng, ông ta đã biết Mã Siêu vừa đùa bỡn Lâm Báo.
“Nhóc con, tôi không cần biết cậu là ai, dám bất kính với bố tôi thì phải đền tội!”
Lâm Thiên Trạch bỗng lên tiếng tuyên bố muốn xử tội Mã Siêu.
.