Sắc mặt Kim Cương cực kỳ khó coi, nhưng cũng hiểu Dương Thanh đang cho ông ta cơ hội giảng hòa.
Ông ta đã đoán được phân nửa thận phận của Dương Thanh.
Nói là phân nửa bởi Kim Cương chỉ có thể đoán được Dương Thanh xuất thân từ quân đội bí mật của Chiêu Châu, còn nắm quyền rất lớn.
Còn về thân phận thực sự của anh, ông ta đoán không ra.
Nơi đó mới thực sự là cao thủ nhiều như mây.
Dương Thanh trẻ như vậy đã có thực lực mạnh mẽ cũng không kỳ lạ chút nào.
Nếu muốn liều mạng đấu với Dương Thanh, Hiệp hội Võ thuật sẽ phải đối mặt với toàn bộ đất nước Chiêu Châu.
Ông ta không gánh nổi tội danh này.
“Tuy cậu Thanh nói không sai, nhưng dù sao Hiệp hội Võ thuật vẫn tổn thất ba cao thủ.
Nếu dễ dàng bỏ qua như vậy, tôi thực sự không thể ăn nói với anh em trong hiệp hội được”.
“Tôi sẽ tiếp tục điều tra rõ chuyện này.
Nếu phát hiện không giống lời cậu nói, đừng trách tôi không khách sáo”.
Kim Cương híp mắt nói.
Nhìn như uy hiếp, kỳ thực cũng đang nhún nhường.
Dương Thanh nhìn ra được, cười đáp: “Ông cứ điều tra đi.
Nếu trách nhiệm thực sự thuộc về tôi, tôi cho ông toàn quyền xử lý!”
“Chúng ta đi!”
Kim Cương vung tay dẫn người rời đi.
Đến khi người của Hiệp hội Võ thuật đều đi hết, đám người nhà họ Diệp mới bình tĩnh lại, khó tin nói: “Người của Hiệp hội Võ thuật cứ đi như vậy sao?”
“Ha ha, nhà họ Diệp được cứu rồi!”
“Đây là nhờ công của cậu Thanh, cảm ơn cậu Thanh đã cứu nhà họ Diệp chúng tôi!”
“Cảm ơn cậu Thanh đã cứu nhà họ Diệp!”
…
Ngay sau đó, từng người kích động hô to.
Đối với bọn họ, nhiều cao thủ của Hiệp hội Võ thuật tới như vậy mà không bị làm sao chính là một kỳ tích.
Lúc này, trong một căn biệt thự xa hoa của trang viên nhà họ Diệp, một bóng người già nua lẻ loi đứng bên của sổ, vui mừng nhìn đám người nhà họ Diệp đang tụ tập ở bên dưới.
“Ông nội, trời lạnh rồi, ông phải chú ý giữ gìn sức khỏe!”
Chợt một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước tới choàng áo khoác lên người Diệp Kế Tông.
“Tiêu Điệp, liệu có phải ông nội đã làm sai rồi không?”
Diệp Kế Tông bỗng quay lại, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Diệp Tiêu Điệp.
Diệp Tiêu Điệp hơi e ngại, do dự một lúc vẫn cố nén sợ hãi khẽ gật đầu: “Ông nội chỉ làm sai một việc, chính là xem thường Dương Thanh”.
Nghe vậy, Diệp Kế Tông cười khổ đáp: “Đúng vậy, quả thực ông đã khinh thường cậu ta.
Nhưng nếu không có chuyện ngày hôm nay, nào ai dám tin một chàng trai hơn hai mươi tuổi có thể đánh lui Kim Cương của Hiệp hội Võ thuật?”
Dứt lời, lão ta chợt nghĩ tới gì đó, lại hỏi: “Có phải cháu biết chuyện gì về Dương Thanh rồi không?”
Lúc lão ta có ý muốn đối phó Dương Thanh, Diệp Tiêu Điệp từng hết lời ngăn cản, còn nói Dương Thanh là cao thủ có thực lực rất khủng bố, nếu đắc tội anh nhà họ Diệp sẽ bị hủy diệt.
Thế nhưng Diệp Kế Tông lại chẳng thèm để tâm đến lời cô ta nói.
Thấy vẻ mặt chờ mong của Diệp Kế Tông, Diệp Tiêu Điệp có chút không đành lòng, gật đầu từ từ kể lại chuyện xảy ra ở trên đảo từ một năm trước.
Sau khi cô ta kể xong câu chuyện thần kỳ như giấc mộng kia, Diệp Kế Tông mới tỉnh ngộ, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, mãi mới lấy lại tinh thần.
“Thì ra cậu ấy vốn không phải người cùng thế giới với chúng ta.
Đừng nói là nhà họ Diệp, chỉ e tám gia tộc đứng đầu Yến Đô hợp sức cũng không làm gì được cậu ấy”.
“Lần này ông đã nhìn lầm người, ông sai rồi!”
“Ông sai thật rồi!”
Diệp Kế Tông kinh hoàng cảm thán, dứt lời liền phun ra một ngụm máu, mặt mũi tái nhợt.
“Ông nội! Ông nội!”
Diệp Tiêu Điệp hoảng sợ bật khóc, la lên: “Bác sĩ đâu! Mau tới xem ông nội tôi! Ông sắp không xong rồi!”
Bác sĩ riêng của nhà họ Diệp nhanh chóng chạy tới cấp cứu.
Nửa tiếng sau, bác sĩ buồn bã ra khỏi phòng, nói với người nhà họ Diệp: “Xin lỗi mọi người, tôi đã cố hết sức nhưng ông chủ Diệp vẫn không qua khỏi!”
Câu nói này chính là lời tuyên bố cái chết của Diệp Kế Tông.
“Bố ơi!”
Diệp Mạn nghẹn ngào gào lên.
Lẽ ra nghe tin Diệp Kế Tông chết, bà ta nên vui mừng mới phải, thế nhưng bà ta lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Bà ta có hận Diệp Kế Tông tới mức nào, lão ta vẫn là bố ruột của bà ta.
Có thể nói cái chết của lão ta có quan hệ rất lớn với Diệp Mạn.
Trong lúc nhà họ Diệp chìm trong tang thương, Dương Thanh và Mã Siêu đã rời đi.
Trên đường về khách sạn, Mã Siêu nghi hoặc hỏi: “Anh Thanh, tuy Kim Cương của Hiệp hội Võ thuật kia rất mạnh nhưng cũng không phải là đối thủ của anh.
Sao anh lại…”
Nói đến đây, Mã Siêu chợt ngừng lại.
“Cậu muốn hỏi tại sao tôi lại nhún nhường với ông ta, tại sao không giết ông ta luôn đúng không?”, Dương Thanh hỏi.
Mã Siêu gật đầu.
“Trong Hiệp hội Võ thuật, thực lực của Kim Cương chỉ đứng thứ ba.
Cậu có từng nghĩ tới, hai người đứng trước mạnh đến mức nào không?”
“Tôi chỉ không muốn làm lớn chuyện.
Nếu thực sự giết Kim Cương, chỉ e người bên cạnh tôi sẽ gặp phiền toái rất lớn”.
“Cao thủ như Kim Cương rất khó phòng bị, biết co biết dãn.
Chẳng phải tránh những phiền phức không cần thiết sẽ tốt hơn sao?”
Dương Thanh cười nói.
Nghe vậy, Mã Siêu lắc đầu cười: “Anh Thanh thay đổi rồi, thế này chẳng giống anh chút nào”.
Dương Thanh cũng cảm thán, chậm rãi lên tiếng: “Không phải tôi thay đổi, mà là hiện giờ có nhiều ràng buộc hơn lúc ở biên giới phía Bắc.
Tôi không muốn liên lụy đến người vô tội”.
Chiếc xe lao vút trên đường, khi đến khách sạn đã là rạng sáng.
Dương Thanh nhắn tin cho Tần Thanh Tâm báo tin bình an về tới khách sạn rồi.
Tần Thanh Tâm gọi video tới.
Sau khi xác nhận Dương Thanh không bị thương, cô mới yên lòng.
“Chồng ơi, anh không sao là tốt rồi.
Cảm ơn anh!”
Tần Thanh Tâm cảm động nói.
Dương Thanh cười đáp: “Em là vợ anh, anh làm gì vì em cũng là chuyện đương nhiên”.
Sau vài câu chuyện phiếm, Dương Thanh bỗng nghiêm mặt nói: “Tâm à, chủ nhà họ Diệp vừa qua đời!”
Dù thế nào Diệp Kế Tông cũng là ông ngoại của Tần Thanh Tâm, cô nên được biết chuyện này.
Nghe vậy, Tần Thanh Tâm lập tức im bặt, trên mặt hiện lên sự đau lòng.
“Ngày mai em tới Yến Đô đi, coi như đến đưa tiễn ông ấy”.
Dương Thanh bỗng nhiên nói: “Mặc kệ khi còn sống ông ấy đã làm chuyện gì, chết là hết.
Mọi hận thù coi như chấm dứt đi!”
“Được, sáng mai em sẽ tới Yến Đô!”, Tần Thanh Tâm đỏ hoe mắt đáp.
.