"Ông chủ Diệp, ông nói xem, nếu tôi giao người này cho Hiệp hội Võ thuật thì nhà họ Diệp sẽ có hậu quả gì?"
Dương Thanh cười híp mắt và nói với Diệp Kế Tông.
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của lão già đã tám mươi tuổi này cuối cùng đã lộ vẻ sợ hãi.
Tay súng này vốn là do lão ta thuê về.
Bây giờ Bạo Quân bị bắn chết, nếu Dương Thanh giao người cho Hiệp hội Võ thuật, bọn họ chắc chắn có thể cạy miệng được tay súng này.
Đến lúc đó, tất cả đều bị lộ hết.
"Tay súng này chẳng liên quan gì đến tôi.
Cho dù cậu giao hắn cho Hiệp hội Võ thuật thì sao chứ?", Diệp Kế Tông chột dạ nói.
Trước khi xác định Dương Thanh sẽ giao người cho Hiệp hội Võ thuật, tất nhiên lão ta sẽ không thừa nhận.
Dương Thanh hỏi với vẻ hài hước: "Tôi còn chẳng biết người này là ai, sao ông chủ Diệp đã biết hắn là tay súng? Hơn nữa còn biết hắn là tay súng giết chết Bạo Quân? Chẳng lẽ ông chủ Diệp có năng lực đoán trước tương lai?"
Người nhà họ Diệp nghe vậy thì đều kinh ngạc đến ngây người.
Bạo Quân bị bắn chết khiến bọn họ rất kinh ngạc, cũng rất sợ hãi.
Bọn họ sợ Hiệp hội Võ thuật sẽ tiêu diệt nhà họ Diệp.
Dương Thanh chỉ nói mấy câu, không ngờ đã lừa được Diệp Kế Tông tự khai ra.
Lão ta hoảng loạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Ông làm nhiều chuyện ác như vậy, lẽ nào không định sám hối à?"
Dương Thanh chợt ngừng cười, lạnh lùng nói: "Bố vợ mà tôi chưa bao giờ gặp đã bị ông giết, lẽ nào ông không tính xin lỗi vợ và con gái của ông ấy?"
Dương Thanh không có chút thiện cảm nào với lão già này.
Nếu không phải lão ta là ông ngoại của Tần Thanh Tâm, anh sẽ chẳng chờ tới bây giờ.
Anh hẳn đã tiêu diệt nhà họ Diệp, báo thù cho bố ruột của Tần Thanh Tâm từ lâu.
Hai mắt Diệp Mạn cũng đỏ hoe, bà ta nghiến răng nói: "Sợ là trong mắt bố chỉ có lợi ích của gia tộc nhỉ? Cho dù con là con gái của bố nhưng cũng chỉ là một quân cờ trong tay bố.
Bố muốn hạ thế nào thì quân cờ nhất định phải đi tới đó!"
"Bố là người nhà họ Diệp, làm chủ gia tộc họ Diệp, lẽ nào bố làm mọi chuyện vì gia tộc là sai sao?"
"Con có biết tất cả những gì nhà họ Diệp có được bây giờ đều được đổi bằng máu của bao nhiêu thế hệ trước trong nhà họ Diệp không?"
"Bố chỉ muốn nhà họ Diệp đứng ở vị trí huy hoàng hơn, để an ủi cho linh hồn những người đã mất.
Chẳng lẽ điều này cũng là sai sao?"
Diệp Kế Tông cau có mặt mày, kích động nói: "Nếu không phải vì nhà họ Diệp, sao bố đã tám mươi còn phải giữ lấy vị trí chủ gia tộc họ Diệp, lo lắng vất vả cho cái nhà này chứ?"
"Lẽ nào bố không biết nhường cho con cháu tài giỏi, trồng hoa cỏ, hưởng thụ quãng đời chẳng còn lại bao nhiêu nữa sao?"
Diệp Kế Tông phẫn nộ hét lên như phát điên, đôi mắt đầy tơ máu.
Hai mắt Diệp Mạn đỏ hoe, mím chặt môi không nói một lời nào, chỉ căm hận nhìn lão ta.
Qua nhiều năm như vậy, mỗi khi nhắc tới chuyện người yêu bị bố mình ra lệnh giết chết, bà ta đều có cảm giác sống không bằng chết.
Bà ta muốn báo thù rửa hận và đã có rất nhiều cơ hội, nhưng mỗi lần định ra tay, bà ta lại không sao hạ quyết tâm được.
Bất kể thế nào, Diệp Kế Tông cũng là bố mình.
Cho dù lão ta có sai thì đó cũng là bố mình!
Cho nên trong lòng bà ta chỉ căm hận Diệp Kế Tông, nhưng bảo ra tay giết thì bà ta không làm được, thật sự không làm được.
Dương Thanh không nói một lời nào.
Nhiệm vụ của anh chỉ là cứu Diệp Mạn.
Bây giờ anh đã hoàn thành nhiệm vụ, còn lại là chuyện riêng của Diệp Mạn.
Anh chỉ cần bảo đảm bà ta có thể còn sống là đủ rồi.
Vào giây phút Diệp Kế Tông dùng tới tay súng định giết chết Mã Siêu, thật ra anh đã có đủ lý do để giết lão ta.
Chỉ vì mối quan hệ máu mủ mỏng manh giữa Diệp Kế Tông và Tần Thanh Tâm, Dương Thanh không có cách nào ra tay với ông lão tám mươi tuổi này.
"Đúng! Vì gia tộc, bố có thể nắm số phận của mỗi đứa con”.
"Vì là bố, bố có thể hi sinh hạnh phúc của con để đổi lấy lợi ích cho nhà họ Diệp”.
"Nhưng tại sao bố phải giết anh ấy? Anh ấy chỉ cầu xin bố chúc phúc cho chúng con.
Bố không muốn thì có thể từ chối mà! Sao bố phải giết anh ấy chứ?"
"Bố nói cho con biết đi, rốt cuộc anh ấy đã làm sai chuyện gì mà bố cứ nhất quyết bắt anh ấy phải chết vậy?"
Diệp Mạn quá kích động, vừa khóc vừa gào lên, trên gương mặt vô cùng bi thương và đau khổ, thậm chí còn tuyệt vọng.
Bà ta yêu người đàn ông ấy, người đàn ông chất phác có thể vì mình mà hy sinh tất cả.
Nhưng người đàn ông yêu mình sâu sắc đó đã bị bố mình ra lệnh giết chết.
Chuyện đau đớn nhất thế giới không ngoài người thân nhất của mình giết một người thân khác!
Đôi mắt già nua của Diệp Kế Tông không hề thay đổi, trước sau vẫn chỉ lãnh đạm.
Rõ ràng những lời Diệp Mạn nói không thể khiến lão ta thấy hổ thẹn và hối hận.
Ở trong từ điển của lão ta không có hai chữ thân tình này, chỉ có một từ lợi ích thôi sao?
"Đây chính là số phận của con, số phận của con gái nhà họ Diệp!"
Thật lâu sau, Diệp Kế Tông mới nói ra những lời lãnh đạm vô tình, không hề có chút cảm xúc nào.
Tiếng khóc của Diệp Mạn chợt nín bặt, ánh mắt nhìn Diệp Kế Tông cũng dần trở nên lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Với người máu lạnh như bố, con có nói gì đi nữa cũng chỉ là vô nghĩa!"
Diệp Kế Tông hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
"Dương Thanh, tôi muốn trở thành chủ gia tộc họ Diệp, tương lai của nhà họ Diệp sẽ do tôi quyết định!"
Diệp Mạn đột nhiên nhìn về phía Dương Thanh với ánh mắt nghiêm túc.
Anh vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi anh hỏi bà ta có hứng thú với vị trí chủ gia tộc họ Diệp không, ánh mắt bà ta không quá ham muốn, hình như chỉ định phối hợp với anh.
Nhưng bây giờ, trong ánh mắt Diệp Mạn đặc biệt cố chấp muốn khống chế nhà họ Diệp.
Dương Thanh mỉm cười: "Sẽ như bà mong muốn! Cho dù bà muốn giết lão già này, tôi cũng không can thiệp.
Tôi chỉ có một nhiệm vụ là bảo vệ tính mạng của bà!"
Diệp Mạn chỉ đợi nghe câu nói này của Dương Thanh.
Bà ta khẽ gật đầu cảm kích, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua đám người nhà họ Diệp và nói: "Từ hôm nay, tôi sẽ là chủ gia tộc họ Diệp, có ai không phục?"
Lúc này, bà ta dường như đột nhiên biến thành một người khác, cảm giác lạnh lùng lại có khí thế của kẻ bề trên.
Người nhà họ Diệp có mặt ở đây đều kinh ngạc, hình như chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, một người phụ nữ như Diệp Mạn muốn làm chủ nhà họ Diệp.
"Diệp Mạn, bố còn chưa chết đâu!"
Giọng nói của Diệp Kế Tông nặng nề lạnh lùng, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào Diệp Mạn nói: "Con muốn nắm giữ nhà họ Diệp, trừ khi bố chết!"
"Bố tưởng lời nói của bố bây giờ còn có tác dụng trong nhà họ Diệp nữa sao?"
Diệp Mạn cười châm chọc.
Bà ta vừa dứt lời, chợt nghe có những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Ngay sau đó, hơn mười cao thủ đeo mặt nạ quỷ đột nhiên xông vào nhà họ Diệp trong sự kinh ngạc của người nhà họ Diệp, lập tức bao vây tất cả bọn họ lại.
Giờ phút này, cả gia tộc đều kinh hãi!
.