Thấy Tống Lỗi đau đớn như vậy, kẻ đầu têu Tô Tĩnh sợ phát khiếp, toàn thân run lẩy bẩy.
Cô ta là chủ tịch công ty giải trí Tĩnh An, có địa vị như ngày nay rất không dễ dàng.
Người như vậy sao có thể là kẻ tầm thường?
Trước đó cô ta dám uy hiếp Mã Siêu là vì không biết thực lực của anh ta.
Bây giờ đã biết, cô ta đâu dám hống hách nữa.
Kẻ quyền quý thực sự vẫn là những cao thủ võ thuật hàng đầu.
Mã Siêu còn trẻ như vậy đã là cao thủ cấp Ám Kình, vậy thì Dương Thanh còn mạnh tới mức nào?
Một người trẻ tuổi có cao thủ cấp Ám Kình bảo vệ, chỉ sợ chủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mới có tư cách này.
“Ầm ĩ quá!”
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Mã Siêu lập tức hiểu được ý của anh.
Thoáng chốc, anh ta chạy vọt tới trước mặt Tống Lỗi đang không ngừng kêu rên.
“Mày câm mồm được rồi đấy!”
Mã Siêu nói.
Tuy anh ta đang cười nhưng lại khiến người khác thấy rợn tóc gáy.
“Uỳnh!”
Mã Siêu đá một cái vào người Tống Lỗi.
Hắn ta như một quả bóng, cơ thể vạm vỡ cao 1m85 bị đá văng ra ngoài.
Đến khi hắn ta ngã xuống mặt đất, tiếng kêu đã im bặt.
Phòng tiệc rộng lớn lặng ngắt như tờ, tất cả đều hoảng sợ nhìn Mã Siêu.
“Chị vừa nói muốn đánh gãy tay chân tôi, còn muốn móc mắt tôi sao?”
Mã Siêu chợt đi tới Tô Tĩnh đang không ngừng run rẩy.
Giọng nói của anh ta như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào người Tô Tĩnh.
Cô ta thấy toàn thân mất hết sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mã Siêu tới gần mà không thể động đậy.
“Tôi… tôi chỉ đùa chút thôi… thật sự không có…”
Tô Tĩnh chưa nói hết câu, Mã Siêu đã hỏi tiếp: “Chị còn nói muốn tôi chết phải không?”
“Không phải… tôi thực sự không có ý đó, tôi chỉ nói vớ vẩn thôi.
Sao tôi dám lấy mạng cậu chứ?”
Tô Tĩnh sợ phát khóc, liên tục phủ nhận.
“Cộp cộp cộp!”
Phòng tiệc cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giày da của Mã Siêu giẫm xuống đất.
Mỗi bước của anh ta như đang chà đạp trái tim của Tô Tĩnh, khiến nó như muốn nhảy vọt ra ngoài.
“Tôi chỉ là một người đàn bà vừa già vừa xấu, nào dám đòi mạng cậu? Vừa rồi tôi thực sự chỉ nói nhảm vài câu, xin cậu đừng coi là thật”.
Tô Tĩnh sợ xanh mặt, vội vàng xin tha.
Lúc này quan trọng nhất phải giữ được cái mạng.
Không thể đi theo vết xe đổ của Tống Lỗi, một tay bị bẻ thành vô số đoạn, còn bị Mã Siêu đá bay, hiện giờ chưa rõ sống chết.
Cô ta rất sợ Mã Siêu cũng đá mình như vậy.
Đến cả cao thủ cấp Minh Kình đỉnh phong như Tống Lỗi cũng gặp kết cục thê thảm.
Một người phụ nữ chân yếu tay mềm như cô ta chịu sao nổi một cú đá của Mã Siêu?
“Tôi vốn không muốn ra tay với phụ nữ, nhưng đồ đàn bà đê tiên như chị lại cứ ép tôi phải ra tay”.
Mã Siêu đã đi tới trước mặt Tô Tĩnh, bóp chặt cổ cô ta, sắc mặt lạnh lùng: “Từ lúc chị sỉ nhục anh Thanh, chị đã là người chết rồi!”
Đến tận lúc này, Tô Tĩnh mới bàng hoàng nhận ra, Mã Siêu thực sự muốn giết mình.
Rõ ràng cô ta muốn chiếm được Dương Thanh, lại bị Mã Siêu cho rằng cô ta đang sỉ nhục anh.
Ánh mắt cô ta tràn ngập sợ hãi, cầu khẩn, xen lẫn hối hận.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô ta sẽ không dám trêu chọc Dương Thanh nữa.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, tiếng rống giận chợt vang vọng toàn bộ sảnh tiệc.
Một người đàn ông trung niên đi tới trong sự bảo vệ của mấy tên vệ sĩ đang giận dữ nhìn chằm chằm Mã Siêu.
“Diệp Thương của nhà họ Diệp!”
“Nghe nói ông ta sắp leo lên vị trí chủ gia tộc rồi!”
“Trông Diệp Thương rất không vui, e là hai người trẻ tuổi kia sắp gặp tai họa rồi!”
Trông thấy Diệp Thương xuất hiện, nhiều người nhanh chóng nhận ra thân phận của ông ta.
Mã Siêu nhíu mày đưa mắt nhìn Dương Thanh hỏi ý kiến.
Mặc dù anh ta là kẻ lỗ mãng nhưng sẽ không làm ẩu.
Nếu Dương Thanh thực sự muốn làm lớn chuyện, anh ta không ngại xông lên đầu tiên.
“Thằng nhóc kia, cô Tô là khách quý của nhà họ Diệp chúng tôi.
Mau thả cô ấy xuống!”
Diệp Thương quát lớn.
Từ lúc xuất hiện, ông ta vẫn luôn nhìn vào Mã Siêu, dường như không biết quan hệ giữa Mã Siêu và Dương Thanh.
“Khách quý của nhà họ Diệp?”
Mã Siêu cười nhạo một tiếng: “Ả ta là khách quý thì anh Thanh là cái gì?”
“Anh Thanh là ai?”, Diệp Thương cau mày hỏi.
Diệp Vô Song đứng bên cạnh Diệp Thương không hề có ý định đứng ra giải thích, vẻ mặt châm chọc nhìn họ.
“Diệp Vô Song, anh nên giải thích một chút đi chứ?”
Mã Siêu không thèm để ý tới Diệp Thương, quay sang hỏi Diệp Vô Song.
Hình như Diệp Thương thực sự không biết Dương Thanh là khách quý được mời tới, bực bội nhìn Diệp Vô Song: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Vô Song cười đáp: “Chú Hai, cháu không hề biết cậu ta là ai, càng không rõ anh Thanh là người nào”.
Nghe vậy, sắc mặt Mã Siêu lập tức trở nên cứng đờ.
Lúc bị làm khó dễ ở cổng nhà họ Diệp, Mã Siêu đã thấy sai sai.
Thế nhưng không ngờ Diệp Vô Song dám tỏ ra không quen biết mình và Dương Thanh ở trước mặt mọi người.
Mã Siêu nổi giận đùng đùng.
“Anh Thanh!”
Anh ta nhìn sang Dương Thanh dò hỏi.
Dương Thanh khẽ gật đầu, nhả ra một chữ: “Giết!”
“Răng rắc!”
Ngay khi Dương Thanh vừa dứt lời, năm ngón tay đang bóp cổ Tô Tĩnh chợt dùng sức.
Tiếng xương cổ gãy nát vang lên, đầu Tô Tĩnh ngoẹo sang một bên, chết không nhắm mắt, trong mắt vẫn còn nỗi hoảng ợ.
“Rầm!”
Mã Siêu tiện tay ném xác Tô Tĩnh xuống dưới chân Diệp Thương.
Giờ phút này, phòng tiệc yên tĩnh lạ thường.
Tất cả đều ngơ ngác nhìn thi thể của Tô Tĩnh.
Một người phụ nữ đang sống sờ sờ bị giết ngay trước mặt bọn họ.
Sao cậu ta dám?
Hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của chủ nhà họ Diệp.
Ngày trọng đại như vậy lại dám gây chuyện, chẳng lẽ cậu ta chán sống rồi sao?
Không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Đến cả Diệp Thương còn cảm thấy như đang nằm mơ.
Chỉ mình Diệp Vô Song đứng cạnh đó lại cảm thấy hưng phấn.
“Cậu dám giết người trong tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của bố tôi sao?”
Một lúc lâu sau, Diệp Thương mới lấy lại bình tĩnh, khó tin nói.
Rõ ràng ông ta không hề biết Dương Thanh là ai.
Dương Thanh cũng nhìn ra được điều này, hơi thấy hoài nghi.
Nhưng khi nhìn thấy sự vui sướng lóe lên trong mắt Diệp Vô Song, anh chợt hiểu ra.
Nhà giàu vô tình không phải chỉ là thuận miệng nói ra.
Diệp Thương là người sắp trở thành chủ gia tộc đời tiếp theo, còn Diệp Vô Song là người ưu tú nhất đời thứ ba của nhà họ Diệp, nghe nói tương lai muốn làm chủ gia tộc.
Diệp Thương là chú Hai của Diệp Vô Song.
Nếu Diệp Thương làm chủ gia tộc, cho dù Diệp Vô Song có xuất sắc cỡ nào cũng sẽ không có cơ hội nào nữa.
Diệp Vô Song đang muốn mượn đao giết người!
Mượn tay Dương Thanh tiêu diệt Diệp Thương!
Nhưng tại sao Diệp Vô Song lại cho rằng, Dương Thanh có thể giết được Diệp Thương?
Cho dù anh ta dám chắc Dương Thanh giết được Diệp Thương, sao anh ta có thể cam đoan Dương Thanh sẽ không giết mình?
“Diệp Vô Song, anh định diễn kịch mãi sao?”
Dương Thanh bỗng nhìn sang Diệp Vô Song, bình tĩnh hỏi.
Anh ta giả vờ ngơ ngác nói: “Cậu là ai? Tôi quen cậu sao?”
Quả nhiên, anh ta vẫn tiếp tục giả vờ không quen Dương Thanh.
Dương Thanh hiểu rồi.
Vậy thì không còn gì để nói nữa.
“Anh muốn giả ngu tiếp cũng được.
Hi vọng anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận lửa giận từ tôi”.
Dương Thanh khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình thản không chút e sợ, tựa như không cảm thấy nguy cơ cận kề.
Diệp Vô Song không khỏi run lên, cảm thấy như đang bị dã thú để mắt tới.
Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, ánh mắt anh ta lại trở nên sắc bén.
“Diệp Thương, ông là người thông minh.
Nếu ông muốn biết tôi và Diệp Vô Song có quen nhau hay không chắc là rất dễ dàng”.
“Tôi quyết định cho ông một cơ hội điều tra rõ ràng rồi hẵng quyết định”.
“Nếu không, trên đời này không có thuốc hối hận đâu”.
Dương Thanh ung dung mỉm cười.
Mã Siêu vừa vặn gãy cổ Tô Tĩnh đang đứng sừng sững sau lưng Dương Thanh.
Đến cả Diệp Thương cũng cảm thấy áp lực đè nặng.
.