Chiến Thần Ở Rể

Chương 513: 513: Bị Uy Hiếp Ngược Lại






Lão ta là chủ nhà họ Hoàng, không thể cứ dễ dàng thả hai người họ rời đi như vậy.


Lão ta không thể xác định thân phận của Dương Thanh, nếu anh chỉ là một người bình thường sẽ giết thẳng tay.


Nhưng nếu anh có thân phận đặc biệt, giết anh sẽ khiến cả gia tộc gặp nguy hiểm.


“Ông chủ Hoàng đừng đoán mò thân phận của tôi nữa.
Dù ông đoán ra được, ông nghĩ tôi sẽ nói cho ông biết sao?”

Dương Thanh cười nói: “Chắc các người cũng biết lý do hôm nay tôi tìm tới nhà họ Hoàng đúng không?”

“Tôi không nhiều lời nữa, mau thả Ngải Lâm ra.
Tôi sẽ không nhúng tay vào đấu đá nội bộ trong nhà họ Hoàng các người”.


“Đương nhiên nếu ông chủ Hoàng muốn đấu tiếp, không chịu tin tôi, tôi không ngại giúp Hoàng Thiên Nhai thay thế ông”.


Giọng nói của Dương Thanh vô cùng bình tĩnh nhưng nội dung lại khiến lòng Hoàng Thiên Hành dậy sóng.


Với thực lực của Mã Siêu và Dương Thanh, nếu họ trợ giúp Hoàng Thiên Nhai, Hoàng Thiên Hành thực sự có khả năng bị lật đổ.



“Mày đang ép tao sao?”

Hoàng Thiên Hành híp mắt nói.


Gương mặt già nua tràn đầy tức giận.


Dương Thanh cười nhạt: “Ông nghĩ vậy cũng được.
Tôi nói cho ông biết, nếu hôm nay không gặp được Ngải Lâm, tôi không ngại khiến nhà họ Hoàng tổn thất vài người dòng chính”.


Hoàng Thiên Hành cau mày, lửa giận sôi sục.
Lão ta cảm nhận được áp lực to lớn từ Dương Thanh.


Lão ta không biết Dương Thanh cố tình khoác lác để dọa mình hay thực sự có thể một mình phá hủy toàn bộ nhà họ Hoàng.


Ít nhất Dương Thanh và Mã Siêu đơn độc xông vào đây khiến lão ta tin Dương Thanh có năng lực hủy diệt nhà họ Hoàng.


Hoàng Thiên Hành nhìn chàng trai trẻ mới hai bảy, hai tám tuổi trước mặt, chợt thấy hoài nghi mình thực sự là chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?

Nếu không, sao lão ta lại bị một người trẻ tuổi hù dọa được?

“Muốn tôi thả Ngải Lâm cũng được, nhưng cậu phải hứa với tao một chuyện!”

Hoàng Thiên Hành nghĩ một lúc lâu, bỗng cắn răng nói.


Dương Thanh nhíu mày đáp: “Đứng lấy sự nhân nhượng của tôi ra làm điều kiện để yêu cầu tôi bất cứ điều gì.
Làm như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”

“Chỉ cần Ngải Lâm có thể trị khỏi bệnh cho Hoàng Chính, thù oán giữa tôi với cậu sẽ chấm dứt!”

Ánh mắt Hoàng Thiên Hành tràn đầy kiên định, không hề e sợ Dương Thanh.


Mã Siêu lập tức nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông muốn chết sao? Ông không chịu thả người, chúng tôi tự đi tìm!”

“Nhưng chúng tôi không thể cam đoan đến lúc đó nhà họ Hoàng sẽ ra sao!”

“Đừng nghĩ đến chuyện dùng tính mạng của Ngải Lâm để uy hiếp chúng tôi.
Ông không chịu nổi hậu quả đâu!”


“Đừng nghi ngờ lời của tôi.
Nếu không ông sẽ chết mà không biết tại sao mình chết đấy”.


Ngải Lâm là người Mã Siêu thích, anh ta rất lo lắng cho cô ấy.
Nhưng là một chiến sĩ của biên giới phía Bắc, anh ta quyết không cho phép kẻ nào uy hiếp Tướng quân của mình.


Mã Siêu cũng có lòng tin tìm được Ngải Lâm.


“Cậu Thanh dạy dỗ đàn em kiểu gì vậy?”

Hoàng Thiên Hành cau mày, tỏ ra khó chịu.


Dương Thanh lại lạnh giọng nói: “Cậu ấy không phải đàn em mà là anh em của tôi! Vừa hay lời cậu ấy nói cũng là ý của tôi”.


“Ông chủ Hoàng có hai sự lựa chọn, một là thả người, hai là để chúng tôi tự tìm”.


Dứt lời, anh nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, lạnh nhạt nói: “Thời gian của tôi có hạn.
Sau ba phút ông không chọn được, tôi sẽ tự đi tìm”.


Không biết Mã Siêu lấy đâu ra một cái ghế, đặt sau lưng Dương Thanh.


Anh ngồi bắt chéo chân, vẻ mặt ung dung bình thản.



Bốn phía bị đội xạ thủ nhà họ Hoàng bao vây, hơn hai chục họng súng vẫn chĩa vào đầu Dương Thanh, anh lại bình tĩnh ngồi đó như không nhìn thấy.


Hoàng Thiên Hành vô cùng tức giận.
Rõ ràng đang ở sân nhà của lão ta, người của lão ta đang ngắm súng vào đầu Dương Thanh.


Tại sao lão ta lại bị uy hiếp ngược lại?

Đã vậy lão ta còn cảm thấy chuyện này không hề bất thường.


Người trẻ tuổi trước mắt cứ như bậc vua chúa trời sinh, khí thế vững vàng uy nghiêm, lão ta là chủ nhà họ Hoàng cũng không sánh bằng.


“Hết ba phút rồi.
Ông chủ Hoàng lựa chọn đi”.


Ba phút nhanh chóng kết thúc.
Dương Thanh chậm rãi đứng lên, khởi động cổ tay lười biếng nói.



.