Chiến Thần Ở Rể

Chương 502: 502: Tin Là Thật






Lúc này trong mắt Hoàng Chung không có sợ hãi, chỉ còn lại sự điên cuồng.


Ông ta lảo đảo đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày tự mình đến Yến Đô chứng tỏ con nhỏ kia rất quan trọng đối với mày".


"Chắc hẳn mày đã đoán được, mọi việc hôm nay đều là cái bẫy của nhà họ Hoàng".


"Nhưng vì con nhỏ kia, mày không thể không tới Yến Đô".


"Mày đắc tội nhà họ Hoàng tao nên đã bị liệt vào danh sách đen của nhà họ Hoàng tao từ lâu rồi.
Mày tưởng lần này đến Yến Đô sẽ còn mạng quay về sao?"

Hai mắt Hoàng Chung đỏ ngầu, rống lên.


Dường như chỉ có rống to như vậy mới giảm bớt được nỗi sợ trong lòng ông ta.


Người nhà họ Ngải cũng giận dữ, nhưng vì sợ nhà họ Hoàng nên chỉ đành nuốt giận vào trong.


Trong lòng Ngải Xuyên nhói đau.
Nếu hôm qua người nhà họ Hoàng không chủ động đến nhà hỏi cưới, sao lão ta có thể nhận lời, vội vàng gả Ngải Lâm vào nhà họ Vương chứ?

Hôm qua lão ta đã biết việc này không đơn giản, nhưng không ngờ nó lại phức tạp đến vậy.


Chỉ e từ đầu tới cuối nhà họ Vương chưa từng muốn kết thông gia với nhà họ Ngải, bởi lẽ nhà họ Vương cũng chỉ là con cờ của nhà họ Hoàng mà thôi.


Người nhà họ Ngải tức giận, người nhà họ Vương cũng vậy.


Nếu không vì nhà họ Hoàng, Vương Hổ sẽ không bị giết.


"Đồ khốn kiếp, nếu ông dám đụng tới một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết!"

Mã Siêu nổi giận bóp cổ Hoàng Chung, hai tay anh ta nổi đầy gân xanh.


Tiếp đó chỉ thấy cơ thể Hoàng Chung bị giơ lên cao.


Dương Thanh không hề ngăn cản.

Nếu sự đe dọa của Hoàng Chung có tác dụng, sao anh lại dám đến khách sạn Đế Đô?

Nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều cảm thấy sung sướng khi trả được thù.


Nếu không vì nhà họ Hoàng, chủ nhà họ Vương sẽ không mất mạng.


Nếu không vì nhà họ Hoàng, những cao thủ do nhà họ Vương bồi dưỡng sẽ không bị giết.


Tất cả đều tại nhà họ Hoàng!

Nhà họ Hoàng đã khiến nhà họ Vương tổn tất nặng nề.


Cho dù nhà họ Hoàng có thể đối phó Dương Thanh, nhưng nhà họ Vương đã thiệt hại rất lớn, sợ là mấy năm nữa cũng không thể khôi phục hoàn toàn.


Hoàng Chung bị Mã Siêu giơ lên giữa không trung, tay chân không ngừng vùng vẫy.


Cổ họng ông ta bị bóp chặt, mặt đỏ gay, lần đầu tiên cảm nhận được cái chết gần trong gang tấc.


Chẳng mấy chốc hai mắt Hoàng Chung bắt đầu rời rạc, trợn trắng lên.
Lúc này Mã Siêu mới buông tay.


Hoàng Chung lập tức ngã xụi lơ xuống đất.


Cổ họng không còn bị bịt kín, ông ta vội vàng hít lấy hít để.


Lúc nãy ông ta thật sự đã dạo một vòng Quỷ Môn quan, nếu Mã Siêu buông tay chậm mười giây ông ta đã đi gặp Diêm Vương rồi.


"Cậu...
cậu dám đụng vào tôi?"

Một lúc sau, nhịp thở của Hoàng Chung mới ổn định lại, khó tin nhìn Mã Siêu.


Mã Siêu lạnh lùng nhìn Hoàng Chung, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.


"Tôi không muốn nói nhiều với ông.

Ông biết tôi muốn gì rồi đấy.
Nếu mười phút sau Ngải Lâm vẫn chưa xuất hiện, tôi sẽ thay Diêm Vương lấy mạng ông".


Sắc mặt Dương Thanh lạnh lẽo, mất kiên nhẫn nói.


Nhớ tới những chuyện vừa xảy ra, cả người Hoàng Chung không khỏi run rẩy, nơm nớp lo sợ.


"Dương Thanh, hôm nay tôi vốn không có ý định đánh nhau một mất một còn với cậu, tôi chỉ đại diện nhà họ Hoàng thương lượng với cậu một chuyện".


Hoàng Chung cố nén giận, bình tĩnh nói.


Dương Thanh nhíu mày: "Ông nghe không hiểu lời tôi à?"

"Dương Thanh, cậu đừng quá ngang ngược!"

"Tôi thừa nhận cậu rất mạnh, cho dù là cao thủ hàng đầu của nhà Hoàng cũng không phải đối thủ của cậu".


"Nhưng vậy thì đã sao? Nhà họ Hoàng là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, nền tảng hùng hậu.
Cậu tưởng chỉ cần chút võ thuật của cậu là có thể muốn làm gì thì làm sao?"

"Có giỏi thì giết tôi đi! Nhưng tôi dám khẳng định, chỉ cần tôi chết Ngải Lâm cũng sẽ chết theo!"

Hoàng Chung nghiêm túc nói, cảm xúc hơi kích động.


Dương Thanh nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Hoàng Chung, ông ta đang nói thật.
Cho dù giết chết Hoàng Chung cũng không cứu được Ngải Lâm.


"Đây là chỗ dựa của các người sao? Đứng trước lợi ích, các người chỉ là một quân cờ chết thay mà thôi".


Dương Thanh nhìn lướt qua người nhà họ Vương và nhà họ Ngải, mỉa mai nói.


Người của hai gia tộc đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Dương Thanh.


Không chỉ vì khí thế mạnh mẽ của Dương Thanh mà còn vì lời nói của anh.



Vì giúp đỡ nhà họ Hoàng đối phó Dương Thanh, chủ nhà họ Vương đã phải đánh đổi cả mạng sống.
Nhưng nhà họ Hoàng lại không trả thù cho nhà họ Vương, ngược lại còn muốn giao dịch với Dương Thanh.


Hoàng Chung tức giận nói: "Dương Thanh, cậu đừng chia rẽ chúng tôi.
Nếu nhà họ Hoàng thật sự muốn bỏ rơi nhà họ Vương thì tôi đã không dẫn người tới đây".


Dương Thanh cười lạnh: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa.
Ông muốn thương lượng gì? Nói thử nghe nào!"

"Cậu đồng ý rồi sao?", Hoàng Chung mừng rỡ hỏi.


Dương Thanh khẽ nhếch miệng: "Ông còn nói nhảm thêm một câu, tôi sẽ giết ông trước".


Trên người Dương Thanh tỏa ra sát khí.


Hoàng Chung run lên, liếc mắt nhìn người nhà họ Vương và nhà họ Ngải trong phòng, sau đó lại nhìn Dương Thanh nói: "Việc này liên quan đến nhà họ Hoàng, tôi muốn nói riêng với cậu!"

Dương Thanh thờ ơ nói: "Trong vòng ba mươi giây, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ người nhà họ Vương và nhà họ Ngải nào ở đây nữa!"

Mã Siêu giống như một tòa tháp sắt, canh giữ bên người Dương Thanh, lạnh lùng lướt nhìn khắp phòng tiệc.


Sau những chuyện vừa rồi, người nhà họ Ngải và nhà họ Vương nào còn dám ở lại, lũ lượt kéo nhau bỏ chạy ra ngoài.


Chỉ trong vòng hai mươi giây ngắn ngủi, người nhà họ Ngải và nhà họ Vương đều chạy sạch.


"Bây giờ ông nói được chưa?", Dương Thanh lạnh lùng nói.


Hoàng Chung vội vàng gật đầu: "Nói đúng ra, tôi có hai nhiệm vụ, nhưng đáng tiếc nhiệm vụ đầu tiên đã thất bại!"

Dương Thanh cười mỉa mai: "Giết tôi để lấy lại sĩ diện cho nhà họ Hoàng sao?"

Hoàng Chung cũng không giấu giếm, gật đầu nói: "Đây là nhiệm vụ Hoàng Thiên Hành, chủ nhà họ Hoàng giao cho tôi, bao gồm cả cái bẫy để dụ cậu đến Yến Đô cũng là thủ đoạn của ông ta".


"Hiện giờ nội bộ nhà họ Hoàng đã chia thành hai phe.
Hoàng Thiên Hành một phe.
Hoàng Chính bị cậu dọa thành thằng ngốc chính là con trai của Hoàng Thiên Hành”.


"Người có tư cách tranh giành vị trí người thừa kế với tôi chỉ có một mình Hoàng Chính, tuy giờ nó đã bị điên nhưng tôi vẫn khó có thể trở thành người thừa kế".


"Cho nên lần này tôi dẫn người đến đối phó cậu là Hoàng Thiên Hành đang thử tôi.
Chỉ khi giết cậu trả thù rửa hận cho con trai ông ta, tôi mới có thể trở thành người thừa kế".



"Phe còn lại có quyền lực lớn nhất do bố tôi Hoàng Thiên Nhai đứng đầu.
Sau khi tôi Hoàng Thiên Hành giao nhiệm vụ cho tôi, bố tôi cũng sắp xếp cho tôi một nhiệm vụ khác".


Nói đến đây Hoàng Chung bỗng dừng lại nhìn chằm chằm Dương Thanh.


Thấy Dương Thanh vẫn bình tĩnh thờ ơ, không chút kinh ngạc, ông ta mới nói tiếp: "Bố dặn tôi phải thương lượng với cậu.
Chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi giết chết Hoàng Thiên Hành, chúng tôi sẽ trả lại người phụ nữ kia nguyên vẹn cho cậu!"

"Đợi Hoàng Thiên Hành chết, bố tôi sẽ nâng đỡ tôi trở thành chủ nhà họ Hoàng đời tiếp theo".


"Chỉ cần cậu đồng ý, nhà họ Hoàng có thể giúp cậu đoạt lại tập đoàn Nhạn Thanh, thậm chí còn giúp cậu đối phó gia tộc Vũ Văn!"

Hoàng Chung dứt khoát nói ra nhiệm vụ thứ hai.


Dương Thanh vẫn bình thản, không hề dao động.


Nhà họ Hoàng lục đục nội bộ là việc rất bình thường.


Không chỉ có nhà họ Hoàng, các gia tộc lớn đều sẽ gặp phải vấn đề kéo bè kết phái, đấu đá lẫn nhau.


"Ông có biết, trừ việc bị uy hiếp, tôi ghét cái gì nhất không?", Dương Thanh bỗng hỏi.


Hoàng Chung sững sờ, vô thức hỏi: "Là gì?"

"Quá xem trọng địa vị của bản thân!"

Dương Thanh lạnh lùng nói: "Đừng nói là người nhà họ Hoàng, dù là hoàng tộc Chiêu Châu cũng không có tư cách giao dịch với tôi".


"Nhà họ Hoàng đã muốn chết sớm như vậy, tôi sẽ tự tìm tới tiễn những kẻ muốn giết tôi xuống địa ngục!"

Khí thế của Dương Thanh bỗng tăng vọt, cơ thể thoạt nhìn có vẻ gầy gò kia tràn đầy sức mạnh kinh người.


Hoàng Chung thấy Dương Thanh cao lớn dũng mãnh tựa thần linh.


Cậu ta nói muốn đến nhà họ Hoàng, tự tay tiễn những kẻ muốn giết cậu ta xuống địa ngục!

Tại sao mình có cảm giác lời này là thật?

- ---------------------------


.