"Ông muốn ngăn cản tôi à?"
Mã Siêu không hề sợ hãi, chỉ cười lạnh một tiếng, đôi mắt lóe lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Anh ta có thể cảm nhận được một khí thế cực lớn trên người đối phương.
Hiển nhiên, người này có thực lực rất mạnh.
Chính anh ta cũng không biết mình có thể chiến thắng đối phương hay không.
Sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc, đây là lần đầu tiên anh ta gặp được một đối thủ mạnh như vậy.
Mã Siêu vô cùng hưng phấn!
Lúc này, dường như anh ta đã tìm được cảm giác nhiệt huyết dâng trào như những ngày chiến đấu sống còn với quân địch trên chiến trường.
"Có tôi ở đây, không ai có thể làm hại ông ấy!"
Tay Sắt bình thản nói, sắc mặt lạnh lùng hệt như mặt người chết.
"Nếu tôi nhất định phải làm hại ông ta thì sao?"
Mã Siêu cười nhạt, vừa nói vừa di chuyển.
Cùng lúc đó, Tay Sắt đang che chắn trước mặt Hoàng Chung cũng động đậy.
Tốc độ của ông ta không nhanh nhưng hành động cực kỳ dứt khoát.
Nhất là đôi tay bọc sắt lóe sáng kia càng linh hoạt kinh người.
Ông ta đột nhiên đánh vào không trung.
"Uỳnh!"
Một tiếng động cực lớn vang lên!
Ngay sau đó, một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ đã diễn ra.
Nắm đấm của Mã Siêu nện mạnh vào lòng bàn tay của Tay Sắt.
Mã Siêu khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Anh ta biết một đấm này của mình mạnh đến cỡ nào.
Trên chiến trường, từng có vô số kẻ địch chết dưới cú đấm này của anh ta.
Vậy mà hôm nay, gã đàn ông trung niên kia lại đỡ được.
Tay Sắt trúng một đấm của Mã Siêu, bị đẩy lùi ra sau ba, bốn mét mời dừng lại.
Mã Siêu vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh của Tay Sắt, nhưng Tay Sắt còn khiếp sợ hơn.
Ông ta từng đối đầu với nhiều cao thủ, nhưng chưa ai có thể đánh ông ta lui ba, bốn mét chỉ với một cú đấm.
Hôm nay, ông ta lại bị một gã thanh niên thoạt trông chỉ chừng hai lăm, hai sáu tuổi đánh lui.
Quan trọng nhất là, lúc này ông ta còn đang đeo bộ bọc tay.
Nếu không nhờ bộ bọc tay này cản bớt, không biết sau cú đấm này kết cục của ông ta sẽ thảm cỡ nào?
"Không tồi!"
Mã Siêu cười lạnh một tiếng: "Không thể không thừa nhận, ông đã khơi dậy ý chí chiến đấu trong tôi! Ông nghe đây, tôi sẽ tự tay đập gãy đôi tay bọc sắt của ông!"
"Đánh bại được tôi rồi hẵng nói!"
Tay Sắt lên tiếng.
Lời vừa dứt, hai người lại lao vào đánh nhau.
"Bịch bịch bịch bịch!"
Từng cú đấm của Mã Siêu xé gió vung ra.
Tay Sắt liên tục lùi lại, hai tay chặn đòn.
Động tác của ông ta hơi cứng nhắc, tốc độ cũng chậm hơn Mã Siêu rất nhiều, nhưng vẫn liên tục đỡ được những cú đấm liên tiếp của Mã Siêu.
Thoạt nhìn dường như Mã Siêu đang chiếm ưu thế, đánh cho Tay Sắt không kịp trả đòn.
Thấy vậy, sắc mặt người nhà họ Vương đều cực kì khó coi.
Nhất là Vương Hổ, lão ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Vừa rồi lão ta đã quyết định lấy cái chết để đổi lấy hi vọng cho nhà họ Vương, nào ngờ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Chung lại xuất hiện.
Khi Tay Sắt bước ra, lão ta đã quên sạch mọi chuyện vừa rồi.
Có Tay Sắt ở đây, Dương Thanh còn có thể làm gì được lão ta?
Thế nhưng đàn em của Dương Thanh quá lợi hại, ngay cả Tay Sắt cũng không địch lại được.
Nếu Tay Sắt thất bại, vậy có phải đến lượt lão ta rồi không?
Lúc này, trong lòng lão ta tràn đầy sợ hãi và bất an, chỉ có thể cầu mong Tay Sắt giết được Mã Siêu.
Người nhà họ Ngải cũng vô cùng kinh ngạc.
Thực lực của Mã Siêu quá kinh người!
Ngải Xuyên đang nghĩ, nếu trước đây lão ta không ép Ngải Lâm lấy người nhà họ Vương mà cho phép cháu gái ở bên Mã Siêu, chẳng phải lúc này nhà họ Ngải đã có thêm một cao thủ mạnh hơn cả Tay Sắt rồi sao?
Quan trọng hơn, cao thủ này còn là cháu rể của lão ta.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Tay Sắt sắp bị đánh bại, sắc mặt Dương Thanh trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm nói: "Nếu ông dám làm người anh em của tôi bị thương, tôi sẽ khiến nhà họ Hoàng phải trả giá đắt!"
Dương Thanh vừa dứt lời, cuộc chiến liền có chuyển biến!
.