Chiến Thần Ở Rể

Chương 477: 477: Tìm Kiếm Hợp Tác






Chuyện Dương Thanh lo lắng nhất vẫn xảy ra.


Lúc quyết định nói sự thật cho Tần Thanh Tâm biết, anh chỉ định nói ra một phần.


Anh định giấu diếm mọi chuyện về bố ruột của cô.


Ai ngờ Tần Thanh Tâm vẫn hỏi tới.


“Em chỉ muốn biết bố ruột của mình còn sống hay đã chết!”

Tần Thanh Tâm nắm chặt cánh tay Dương Thanh, kích động lớn tiếng hỏi.


“Chết rồi!”

Dương Thanh không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô, cuối cùng vẫn phải nói ra hai chữ.


Hai chữ này tựa như tiếng sấm nổ khiến Tần Thanh Tâm chết sững.


Vậy mà cô không tiếp tục truy hỏi chuyện này nữa, chỉ cười châm chọc nói: “Thực ra em và họ chỉ có quan hệ máu mủ, cũng không có bất kỳ tình cảm nào.
Sống chết của bọn họ liên quan gì tới em?”

Dương Thanh không biết cô thực sự nghĩ như vậy hay chỉ nhất thời nóng giận.


Nhưng cô không hỏi tiếp, anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Nếu cô còn hỏi tiếp, Dương Thanh không biết mình có thể tiếp tục giấu giếm sự thật hay không.


Chỉ là hiện giờ anh cảm thấy vô cùng áy náy.


Dù sao ông ấy cũng là bố ruột của Tần Thanh Tâm, cũng không hề làm sai cái gì.


Nhưng vì cô, anh buộc phải giấu diếm sự thật.


“Chồng ơi, anh ra chơi với Tiêu Tiêu đi, em muốn ở một mình!”, Tần Thanh Tâm đột nhiên lên tiếng.


Dương Thanh gật đầu rời đi.



Anh vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng khóc nức nở.


“Haiz!”

Dương Thanh thở dài bất lực.
Dù sao cũng là bố ruột, sao cô ấy có thể dễ dàng vượt qua được?

Sống hơn hai mươi năm mới biết mình là con nuôi đã là đả kích quá lớn.


Có lẽ lúc đó cô ấy rất chờ mong được gặp lại bố mẹ ruột nhỉ?

Nhưng giờ đây một người cố ý tiếp cận cô ấy vì quyền lực, người còn lại đã yên nghỉ từ lâu.


Vận mệnh không hề công bằng với cô ấy một chút nào.


Dương Thanh đi ra một góc gọi điện thoại.


Chẳng mấy chốc, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cậu nghĩ kĩ chưa?”

“Tôi có thể đồng ý giữ quan hệ với nhà họ Diệp.
Nhưng bà nhất định phải đồng ý với tôi hai chuyện!”, Dương Thanh lạnh lùng nói.


“Cậu nói đi!”

Diệp Mạn cực kỳ kích động.


Lần này bà ta tới Giang Hải chính là để xây dựng quan hệ với Dương Thanh.
Tuy quá trình hơi lòng vòng nhưng vẫn được coi là hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc.


“Thứ nhất, tôi chỉ đồng ý giữ quan hệ với nhà họ Diệp.
Các người không được nhúng tay vào chuyện của Giang Bình và Nam Dương!”

Dương Thanh lạnh lùng nói.


Dù là nhà họ Hàn, nhà họ Trần hay nhà họ Quan đều là các gia tộc do anh tự tay nâng đỡ.


Anh không quan trọng quyền kiểm soát hai tỉnh nhưng không thể ích kỷ phản bội lòng tin của bọn họ.



Bất kể nhà nào trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô nắm quyền kiểm soát Giang Bình và Nam Dương đều sẽ gây ra hậu quả rung trời chuyển đất.


Đến lúc đó, những gia tộc thân thiết với anh đều sẽ bị thay thế.


Vua nào quan nấy, đây chính là hiện thực!

“Nhà họ Diệp vốn không định nhúng tay vào chuyện của Giang Bình và Nam Dương, chỉ muốn giữ quan hệ tốt với cậu.
Tôi đồng ý chuyện này!”

Diệp Mạn mỉm cười nói tiếp: “Chuyện thứ hai là gì?”

“Bà không được nói cho Tâm biết chuyện về bố ruột cô ấy!”, Dương Thanh trầm giọng nói.


Diệp Mạn không hề do dự đáp: “Chuyện này rất nghiêm trọng, nếu bị bố tôi biết được tôi sẽ không thể trả thù, thậm chí còn chết không có chỗ chôn.
Tôi bị cậu ép buộc nên mới phải nói ra chuyện này cho cậu biết.
Đương nhiên tôi sẽ đồng ý!”

“Bà trở về báo cáo được rồi đấy!”, Dương Thanh lạnh giọng nói.


Dứt lời, anh trực tiếp cúp máy.


Để Tần Thanh Tâm không bị liên lụy tới chuyện này, anh chỉ có thể đồng ý hợp tác với Diệp Mạn.


Nhưng nhà họ Diệp thực sự có thể từ bỏ lợi ích ở Giang Bình và Nam Dương sao?

Trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đã có nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng vào cuộc.
Ngoài ra còn không ít gia tộc khác ở Yến Đô cũng đang âm thầm hành động.


Anh biết quyết định của mình vô cùng quan trọng.


Sáng hôm sau, Tần Thanh Tâm rời giường với đôi mắt sưng đỏ.
Cảm xúc của cô đã ổn định hơn rất nhiều.


“Hay là hôm nay em nghỉ một ngày đi?”

Dương Thanh nhìn đôi mắt sưng đỏ của Tần Thanh Tâm, đau lòng nói.


Tần Thanh Tâm lắc đầu: “Hiện giờ anh đang rất nổi tiếng, mấy ngày nay công ty sẽ cực kỳ bận rộn.
Không đi làm em sẽ không yên tâm”.



Dương Thanh đánh một trận thành danh.
Nhiều gia tộc của hai tỉnh đều đi theo anh, đương nhiên tập đoàn của anh sẽ trở thành đối tượng bị bọn họ tranh nhau hợp tác.


Dương Thanh chăm chú nhìn Tần Thanh Tâm, thấy ngoài đôi mắt hơi sưng đỏ trên mặt cô không còn gì khác lạ mới khẽ gật đầu.


Anh vẫn đưa Tiêu Tiêu đi học, đưa Tần Thanh Tâm đi làm rồi mới tới tập đoàn Nhạn Thanh như mọi ngày.


Dương Thanh vừa bước tới cửa tập đoàn, một ông già mặc vest đi giày da đã đi tới.


“Xin chào cậu Thanh.
Tôi có thể làm phiền cậu một chút không?”

Ông ta cười hỏi, thái độ rất khiêm nhường.


Từ lúc xuống xe anh đã chú ý tới ông ta.


Ở bất cứ nơi nào, một ông già mặc vest đi giày da vẫn rất hút mắt.


Quan trọng là Dương Thanh cảm nhận được khí chất không tầm thường trên người ông ta.


Loại người này không giàu sang cũng quyền quý, có lẽ tới từ Yến Đô.


“Phải rồi, tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Cao, tên Hùng, là quản gia của nhà họ Hoàng ở Yến Đô.
Lần này tôi thay mặt ông chủ tới bàn chuyện với cậu Thanh”.


Cao Hùng mỉm cười nói rõ thân phận và mục đích của mình.


Nghe vậy, Dương Thanh không khỏi kinh ngạc.


Anh đã liên tiếp sỉ nhục hai người thừa kế nhà họ Hoàng trước mặt mọi người.


Bây giờ bọn họ lại cho quản gia tới tìm anh, thái độ còn cung kính như vậy.


“Nếu muốn tôi đầu hàng nhà họ Hoàng thì không có gì để nói cả”.


Dương Thanh lạnh nhạt nói.


Cao Hùng vội vàng lắc đầu, cười đáp: “Với thực lực của cậu Thanh, sao nhà họ Hoàng dám bắt cậu đầu hàng cơ chứ?”

Dương Thanh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.



Cao Hùng nói tiếp: “Lần này tôi tới để mời cậu Thanh hợp tác một chuyện!”

“Tôi không có hứng thú hợp tác với tám gia đứng đầu Yến Đô!”

Dương Thanh cau mày nói.


Dứt lời, anh quay lưng định vào trong.


“Nếu là hợp tác có liên quan tới gia tộc Vũ Văn thì sao?”

Tiếng nói của Cao Hùng vang lên sau lưng anh.


Dương Thanh đứng khựng lại, quay lưng nhìn ông ta.


Ông ta đang tươi cười nhìn anh.


“Không dám giấu cậu Thanh, nhà họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn vẫn luôn đối đầu nhau.
Ông chủ tôi đã bất mãn với gia tộc Vũ Văn từ lâu, nhưng thế lực của bọn họ quá mạnh, rất khó lật đổ”.


“Quan trọng nhất là, nhà họ Hoàng không có cao thủ lợi hại nào.
Toàn bộ Yến Đô cũng không có mấy ai đấu lại được cậu Thanh”.


“Tôi cũng biết cậu Thanh luôn ghi hận gia tộc Vũ Văn nhưng không có gia tộc nào khác có thể trợ giúp cậu”.


“Vừa hay chúng tôi đang thiếu cao thủ như cậu Thanh, mà cậu cũng đang thiếu một gia tộc như nhà họ Hoàng chúng tôi để trợ giúp đối phó với gia tộc Vũ Văn”.


“Sao chúng ta không bắt tay nhau? Ông chủ tôi nói chỉ cần cậu Thanh đồng ý, chúng tôi sẽ hết lòng trợ giúp đưa cậu lên làm chủ nhà Vũ Văn!”

Dường như Cao Hùng hiểu rất rõ thù hận giữa Dương Thanh và gia tộc Vũ Văn.


Ông ta không hề nhận ra, sắc mặt của anh đang tối sầm lại.


“Không biết cậu Thanh có hài lòng với kế hoạch hợp tác này không?”, Cao Hùng lại cười hỏi.


“Cút!”

Dương Thanh đột nhiên quát lớn một tiếng.


Cao Hùng sững sờ, không ngờ anh lại từ chối hợp tác.



.