Trừ Hoàng Chính đến từ Yến Đô ra, còn ai dám đấu giá vào lúc này nữa?
Diệp Tiêu Điệp cười híp mắt nhìn Hoàng Chính, chẳng khác gì đang nhìn người chết cả.
Cô ta cũng hơi kích động, cô ta biết rõ sự mạnh mẽ của Dương Thanh, cũng biết anh chỉ ưa mềm mỏng.
Rõ ràng cách làm của Hoàng Chính đã chặn luôn con đường giảng hòa giữa nhà họ Hoàng với Dương Thanh.
Tuy Dương Thanh và Diệp Tiêu Điệp biết Hoàng Chính nhưng những người khác thì không.
Phòng đấu giá lập tức nhốn nháo.
“Mẹ nó! Thằng ngu này từ đâu ra vậy? Dám cạnh tranh với cậu Thanh, bị đá đập vào đầu à?”
“Đúng là đồ con lợn, chẳng lẽ ông ta không biết cậu Thanh là ai ư?”
“Tôi thấy tên ngu này sắp phải trả giá đắt rồi đấy”.
Trong mắt đám đông tràn ngập sự mong chờ.
Hoàng Chính không quan tâm, chỉ híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Thằng oắt, nếu giờ cậu đổi ý, phục tùng nhà họ Hoàng thì tôi sẽ tặng luôn miếng đất này cho cậu”.
“Nhà họ Hoàng? Nhà họ Hoàng nào thế?”
“Ở hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương có nhà họ Hoàng à?”
“Rốt cuộc thằng ngu này là ai? Dám bảo cậu Thanh phục tùng, đúng là ngu hơn cả lợn”.
“Mau im đi! Nếu đã dám bảo cậu Thanh phục tùng, trừ nhà họ Hoàng thuộc tám gia tộc lớn ở Yến Đô ra, làm gì còn nhà họ Hoàng nào nữa?”
Rốt cuộc cũng có người nhận ra thân phận của Hoàng Chính.
Những kẻ vừa mắng chửi Hoàng Chính lập tức im re, sợ đến mức run lẩy bẩy.
Họ vốn định nịnh Dương Thanh, nhưng người đang cạnh tranh với anh lại đến từ một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô đấy.
“Một tỷ!”
Dương Thanh đang định tham gia đấu giá, Diệp Tiêu Điệp ngồi cạnh anh bỗng giơ bảng lên.
Câu nói này khiến mọi người kinh hãi.
“Một tỷ á?”
“Ôi trời! Giá khởi điểm chỉ là 100 triệu, đấu giá xong đã tăng gấp mười lần rồi!”
“Cô gái đẹp như tiên này là ai thế?”
Xung quanh lập tức sôi trào, người bán đấu giá kích động nói: “Một… một tỷ! Cô đây báo giá một tỷ! Còn ai muốn đấu giá không ạ?”
Sắc mặt Hoàng Chính vô cùng lạnh lẽo.
Ông ta biết Dương Thanh chỉ có thể chi tối đa một tỷ.
Hơn nữa bây giờ anh chưa hoàn toàn nắm giữ tập đoàn Nhạn Thanh, vốn không thể chi một tỷ được.
Nên ông ta đã chuẩn bị sẵn một tỷ để tham dự buổi đấu giá này, giành lấy miếng đất bên bờ Đông sông Lão Long rồi xây nghĩa trang để chọc tức Dương Thanh, ép anh phải phục tùng.
Nhưng ông ta không ngờ nhà họ Diệp lại nhúng tay vào.
“Nhà họ Diệp cũng muốn nhảy vào à?”
Hoàng Chính hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Tiêu Điệp.
Diệp Tiêu Điệp mỉm cười: “Chú Chính nói gì thế? Chỉ mình chú được tham gia đấu giá, còn nhà họ Diệp chúng cháu thì không à?”
“Đừng gọi như thể thân lắm, tôi không có đứa cháu gái nào như cô!”
Hoàng Chính lạnh lùng nói: “Tôi khuyên cô nên bỏ cuộc thì hơn!”
“Sao thế? Nhà họ Hoàng sợ ạ?”
Diệp Tiêu Điệp vẫn tươi cười như cũ.
“Một tỷ không trăm linh một triệu!”
Hoàng Chính không buồn nói nhảm nữa, báo giá luôn.
Lần này ông ta chỉ thêm một triệu.
“Chú Chính, chẳng phải vừa nãy chú oai lắm, tăng một phát 250 triệu ư, giờ chú hết tiền rồi à? Sao thêm mỗi một triệu thế?”, Diệp Tiêu Điệp cười hì hì.
Nếu ai không biết thì còn tưởng cô ta và Hoàng Chính có quan hệ chú cháu.
Về phần những kẻ giàu có khác, không ai dám nói chuyện nữa.
Diệp Tiêu Điệp đã nói mình họ Diệp, hai con quái vật khổng lồ đến từ Yến Đô đang tranh giành với nhau, làm gì còn chỗ cho họ lên tiếng nữa?
Vì Hoàng Chính và Diệp Tiêu Điệp, rất nhiều người quên mất sự tồn tại của Dương Thanh luôn.
“Cô chán sống à!”
Hoàng Chính tức giận nói rồi giơ bảng lên: “Một tỷ rưỡi!”
Ông ta đã bị chọc giận hoàn toàn, nhưng đúng lúc ông ta giơ bảng lên, Diệp Tiêu Điệp bỗng nở nụ cười dí dỏm.
Ông ta bỗng có linh cảm xấu, thầm hối hận.
Lần này tới Giang Hải, ông ta chỉ chuẩn bị một tỷ thôi, lấy đâu ra một tỷ rưỡi chứ?
Ông ta vốn định dồn ép Dương Thanh, không ngờ Diệp Tiêu Điệp lại nhảy vào.
Còn Dương Thanh thì ngồi bên cạnh như không liên quan gì, thản nhiên nhìn chằm chằm về phía trước.
“Một tỷ rưỡi! Một tỷ rưỡi! Còn ai muốn đấu giá không ạ?”
Người đấu giá kích động phát điên.
Ông ta là người bán đấu giá chính của club Long Đằng, buổi đấu giá nào cũng được trích hoa hồng.
Hay nói cách khác, giá bán càng cao thì ông ta càng được chia nhiều.
.