Chiến Thần Ở Rể

Chương 448: 448: Tìm Thấy Anh Rồi






Diệp Mạn bất lực nói: “Trong mắt cháu chỉ có cậu ta, sợ là người xuất sắc đến đâu cũng không lọt được vào mắt xanh của cháu”.


Diệp Tiêu Điệp kiên định gật đầu rồi chán nản nói: “Cô nghĩ người đứng đầu tỉnh Giang Bình kia có tới không? Thật nhạt nhẽo!”

Diệp Tiêu Điệp đã từng chứng kiến trận chiến khốc liệt hơn nhiều, sao còn hứng thú với trận chiến kiểu này?

“Người đứng đầu tỉnh Giang Bình nhất định sẽ xuất hiện!”

Diệp Mạn nghiêm giọng nói.


Bà ta không lạc quan được như Diệp Tiêu Điệp.
Ngưu Căn Huy và chưởng môn Long đều đã thể hiện thực lực khủng bố vượt sức tưởng tượng của bà ta.


Cao thủ ở cấp bậc này có thể xếp vào top 5 trong nhà họ Diệp luôn đấy.


Còn bà ta đã gửi gắm toàn bộ hi vọng vào người đứng đầu tỉnh Giang Bình.


Dù kẻ thắng là Ngưu Căn Huy hay chưởng môn Long thì vẫn là đối thủ cực mạnh với người đứng đầu tỉnh Giang Bình.


Liệu người đứng đầu tỉnh Giang Bình có thể giành chiến thắng hay không?

Hai người trên sàn đấu đều không ngừng thể hiện thực lực mạnh hơn.
Người xem đã sớm bị làm cho choáng ngợp.


“Ông chủ Hàn, bây giờ ông đã biết chưởng môn Long lợi hại thế nào chưa?”

Chu Quảng Chí ngồi ở khu vực Nam Dương giễu cợt nhìn Hàn Khiếu Thiên.


Hàn Khiếu Thiên cười lạnh một tiếng: “Tôi thừa nhận chưởng môn Long rất mạnh.
Nhưng có mạnh đến đâu cũng chỉ là con sâu cái kiến với cậu Thanh mà thôi!”

Chiến thần bất bại của biên giới phía Bắc sao có thể thua loại người như vậy?

Hàn Khiếu Thiên chưa từng nghi ngờ năng lực của Dương Thanh.


“Ông chủ Hàn không đùa tôi đấy chứ? Không phải cậu Thanh mà ông nói đã bị dọa chạy mất dép rồi à?”

Chu Quảng Chí chế giễu nói: “Tôi khuyên ông mau nịnh nọt vài câu đi, nếu không giây phút chưởng môn Long thắng cuộc sẽ là tận thế của các người!”


“Đợi chưởng môn gì kia thắng được Ngưu Căn Huy đi, ông hẵng khoác lác!”, Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng đáp.


Mọi người đều chăm chú quan sát trận chiến đặc sắc dưới sàn đấu, tiếng hò hét vang dội bốn phía.


“Nếu thực lực của ông chỉ có vậy, quả thực làm tôi quá thất vọng”.


Sau khi đánh lui chưởng môn Long, Ngưu Căn Huy châm chọc nói.


Vẻ mặt bình tĩnh của chưởng môn Long đã bị thay thế bằng sự nghiêm túc.


Ông ta vốn tưởng có thể dễ dàng đánh bại Ngưu Căn Huy, nào ngờ sức chiến đấu của đối phương quá mạnh mẽ.


Dường như ông ta đã dùng hết toàn bộ sức lực.


Còn Ngưu Căn Huy vẫn đang giữ sức.


“To mồm, ông đã chán sống thì tôi sẽ cho ông biết thực lực mạnh nhất của tôi như thế nào”.


Chưởng môn Long bỗng lên tiếng.


Dứt lời, ông ta chạy vọt về phía Ngưu Căn Huy, bất ngờ tung nắm đấm: “Chết đi!”

Ông ta đã dồn hết sức vào cú đấm này.
Nếu Ngưu Căn Huy không bị thương nặng, ông ta sẽ không còn cơ hội nào nữa.


“Ông nói tôi to mồm? Tôi sẽ cho ông biết ông thua kém tôi ở chỗ nào”.


Ngưu Căn Huy kiêu ngạo nói, cơ hồ như không hề quan tâm tới đòn tấn công của chưởng môn Long.
Thế nhưng ông ta cũng đã nắm chặt hai tay, híp mắt nhìn chằm chằm chưởng môn Long đang xông tới.


“Đi chết đi!”

Chưởng môn Long nổi giận gầm lên, tập trung hết sức vào nắm đấm.


“Ha ha, cuối cùng chưởng môn Long cũng nghiêm túc rồi.
Tên rác rưởi của Hiệp hội Võ thuật kia chờ chết đi!”

Chu Quảng Chí mừng rỡ, ánh mắt tràn đầy chờ mong như đã nhìn thấy cảnh tương Ngưu Căn Huy bị đánh chết.


Đúng lúc này, Ngưu Căn Huy chợt nhúc nhích, khéo léo né tránh cú đấm của chưởng môn Long.


“Không xong rồi!”

Tấn công thất bại, chưởng môn Long hoảng hốt, cảm thấy nguy hiểm cận kề.


Nhưng lúc này, tất cả đều đã muộn.


Ngưu Căn Huy né được đòn tấn công của chưởng môn Long, khóe miệng cong lên nở nụ cười tàn nhẫn: “Nên kết thúc rồi!”

Dứt lời, ông ta đột nhiên vung tay ra, đấm một cú trời giáng vào cằm chưởng môn Long.


“Bốp!”

“Răng rắc!”

Tiếng va chạm trầm đục vang lên cùng với tiếng xương vỡ vụn.


Chưởng môn Long bay thẳng lên trời như bị xe tải đâm trúng.


Vô số người hoảng sợ đứng bật dậy, không dám tin vào mắt mình.


Tất cả vẫn chưa kết thúc, lúc chưởng môn Long sắp rơi xuống đất, Ngưu Căn Huy chợt áp sát.



Ông ta bỗng lên tiếng: “Tôi ghét nhất loại người ra vẻ đạo mạo! Ông có thể chết được rồi!”

“Bốp!”

Ngưu Căn Huy siết chặt hai tay đấm liên tiếp vào lồng ngực của chưởng môn Long đang chuẩn bị rơi xuống đất.


Đến khi cơ thể chưởng môn Long chạm đất, xương lồng ngực đã gãy nát.


Toàn bộ hội trường đều bị chấn động.


Không khí xung quanh lặng ngắt như tờ!

Tất cả đều đứng dậy chăm chú nhìn bóng người kiêu ngạo đang đứng sừng sững giữa sàn đấu.


Chưởng môn Long ngã xuống, toàn thân be bét máu.
Bị thương nặng như vậy ai có thể sống nổi?

“Chết rồi sao?”

Chu Quảng Chí sững sờ hỏi, giọng nói run rẩy.


Đám người tới từ Nam Dương đều bàng hoàng sợ hãi.


Ở Nam Dương, đạo quán Long Hổ là một truyền thuyết, còn chưởng môn Long được coi như thần tiên sống.


Bây giờ thần tiên sống trong lòng người Nam Dương bị Ngưu Căn Huy giết chết ngay trước mặt bọn họ.


“Không!”

“Không thể nào!”

“Không thể như vậy được!”

Chu Quảng Chí sững sờ nói.


Lão ta không thể tiếp nhận sự thật chưởng môn Long đã bị giết.


Để mời ông ta rời núi, Chu Quảng Chí không tiếc đồng ý tôn ông ta lên làm người đứng đầu hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.


Chưởng môn Long sẽ là người đứng sau điều khiển, nhà họ Chu ra mặt kiểm soát các gia tộc của hai tỉnh.


Nhưng giờ đây, chưởng môn Long đã chết, giấc mơ nuốt trọn hai tỉnh của lão ta cũng tan thành mây khói.


“Ông chủ Chu, đây là người ông định tôn làm người đứng đầu hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương sao?”

Hàn Khiếu Thiên lên tiếng mỉa mai.



Chu Quảng Chí cả giận nói: “Hàn Khiếu Thiên, ít nhất chưởng môn Long còn trụ được một lúc, còn cao thủ của nhà họ Hàn các ông bị đánh bại trong vòng một nốt nhạc.
Ông có tư cách gì vênh mặt với tôi?”

“Nhà họ Hàn chúng tôi không có cao thủ, nhưng Giang Bình vẫn còn người đứng đầu Giang Bình!”

Hàn Khiếu Thiên ngông cuồng tuyên bố: “Người đứng đầu tỉnh Giang Bình mà ra mặt, kẻ nào tranh nổi?”

Lúc này, Ngưu Căn Huy đang nhìn chằm chằm một người trẻ tuổi ngồi giữa đám đông.


“Bây giờ mày có thể cút ra đây chịu chết được chưa?”

Ngưu Căn Huy hét lớn, chẳng cần loa, tiếng nói của ông ta vẫn vang vọng bên tai mỗi người.


“Ông đã muốn chết, tôi sẽ cho ông thỏa ước nguyện!”

Một chàng trai trẻ tuổi chậm rãi đứng dậy.


Không hề nói lời thừa thãi, câu nói bá đạo khiến cả hội trường đều chấn động.


“Dương… Dương Thanh?”

Vương Dũng thấy người bạn bên cạnh mình đã đứng dậy, thu hút ánh mắt của mọi người, lắp bắp hỏi.


La Viên Viên và Từ Lệ vốn rất xem thường anh giờ đây lại trố mắt kinh ngạc, run rẩy che miệng.


Người đứng đầu tỉnh Giang Bình ngồi cạnh bọn họ nãy giờ mà bọn họ lại không hề hay biết!

“Sao… sao… sao lại là cậu ta?”

Diệp Mạn thấy vậy cũng ngơ cả người, lảo đảo suýt ngã.


Bà ta không để ý tới Diệp Tiêu Điệp bên cạnh vốn không có hứng thú với hội võ lại run rẩy vì kích động.


“Rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi!”

Cô ta nhỏ giọng nói, nước mắt lăn dài trên má.



.