“Hàn Khiếu Thiên, ông đừng có nói xàm! Từ bao giờ nhà họ Chu cần một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cứu giúp? Cho dù ngày đó cậu ta không xuất hiện, nhà họ Chu cũng có cao thủ khác đấu lại người của Hiệp hội Võ thuật”.
Chu Quảng Chí thẹn quá hóa giận.
Bị Hàn Khiếu Thiên công khai nói ra chân tướng ngày hôm đó, đương nhiên lão ta sẽ không thừa nhận, nếu không chẳng phải nhà họ Chu thua kém nhà họ Hàn rồi sao?
“Mọi người đều có mắt nhìn, ông biện minh thế nào cũng chẳng sao.
Đợi đến khi cậu Thanh giành chiến thắng trong hội võ hôm nay, mọi người sẽ biết tôi nói thật hay giả!”
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh đáp.
Ông cụ hoàn toàn tin tưởng Dương Thanh.
“Các người nói nhảm nhiều quá!”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên ngồi chính giữa khu vực của Hiệp hội Võ thuật mất kiên nhẫn quát.
Ông ta chính là Ngưu Căn Huy.
Trương Hằng bị Dương Thanh lấy mạng ở nhà họ Chu chính là đệ tử giỏi nhất của ông ta.
Giọng nói của ông ta vang vọng như sấm rền.
Dứt lời, ông ta đứng dậy đi thẳng tới sàn đấu.
Thời gian bắt đầu hội võ cũng đã tới.
Ngưu Căn Huy đứng cạnh sàn đấu, bám vào dây thường quây xung quanh, dùng sức kéo một phát.
Ngay sau đó, ông ta mượn lực đàn hồi từ dây thừng, tung người nhảy lên cao.
“Uỳnh!”
Ngưu Căn Huy vững vàng đáp xuống đất.
Nền nhà dưới chân ông ta lập tức vỡ nát, bụi bay mù mịt.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều sợ ngây người.
“Đây… đây còn là người sao?”
“Nhảy cao tới năm, sáu mét, giẫm một cái khiến nền nhà vỡ nát!”
“Nếu bị ông ta giẫm một cái, có lẽ người cũng phải chết!”
Ai nấy kinh hãi cảm thán, ánh mắt ngập tràn sợ hãi.
Hiện giờ, các gia tộc đã mời cao thủ tới để thi đấu đều im bặt.
Cao thủ mạnh như vậy đã vượt sức tưởng tượng của bọn họ.
Bây giờ cho người lên đấu đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!
“Nào, để tôi xem thử cao thủ của Giang Bình và Nam Dương mạnh tới đâu!”
Ngưu Căn Huy lạnh lùng nhìn xung quanh, hung dữ nói.
Người nào bị ông ta nhìn tới đều cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Hội võ này tổ chức ở tỉnh Giang Bình, vậy thì mời cao thủ của Giang Bình đấu trước đi!”
Chu Quảng Chí nhìn sang Hàn Khiếu Thiên.
Lão ta tưởng mời được chưởng môn Long của đạo quán Long Hổ là có thể nắm chắc phần thắng.
Nào ngờ vừa nãy chưởng môn Long lại nói đối thủ rất mạnh, ông ta cũng không dám chắc.
Lúc này Chu Quảng Chí chỉ mong Giang Bình phái người ra trước để tiêu hao sức lực của Ngưu Căn Huy rồi mới để chưởng môn Long thi đấu.
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn lão ta rồi nói với Hắc Trạch đứng sau lưng: “Trận này giao cho cậu!”
“Được!”
Hắc Trạch chỉ đáp lại một chữ rồi cất bước đi tới sàn đấu.
Mặc dù khí thế ra sân của ông ta không mạnh mẽ như Ngưu căn Huy nhưng vẫn khiến mọi người chờ mong.
Một người là cao thủ của Hiệp hội Võ thuật, người còn lại là cao thủ tới từ nhà họ Hàn mạnh nhất Giang Bình, cả hai đều là cao thủ hàng đầu.
“Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Cứ chờ xem!”
“Hội võ chính thức bắt đầu!”
Ngay sau khi trọng tài nói ra hai chữ “bắt đầu”, đám người hoảng sợ phát hiện Hắc Trạch đã đứng trước mặt Ngưu Căn Huy.
Còn Ngưu Căn Huy vẫn đứng im tại chỗ, chỉ là ánh mắt tràn ngập sát khí.
“Giết!”
Hắc Trạch bỗng tung nắm đấm.
Ông ta là sát thủ hàng đầu thế giới, đòn nào cũng là đòn chí mạng.
Đã đánh thì phải có người đổ máu!
“Sắp kết thúc rồi sao?”
“Người áo đen này mạnh quá!”
“Cao thủ của Hiệp hội võ thuật bị dọa hóa đá tại chỗ rồi!”
Trông thấy Hắc Trạch tấn công mà Ngưu Căn Huy vẫn đứng im bất động, mọi người đều tưởng Ngưu Căn Huy chắn chắn phải thua.
Nhưng khi nắm đấm của Hắc Trạch sắp chạm tới huyệt Thái Dương của Ngưu Căn Huy, một luồng sát khí mãnh liệt như sóng lớn cuồn cuộn đập vào mặt Hắc Trạch.
“Chết!”
Hắc Trạch chỉ nghe thấy một chữ này.
“Rầm!”
Ngay sau đó, Hắc Trạch như con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, miệng phun đầy máu.
Lúc ngã xuống đất, ông ta đã tắt thở.
Còn Ngưu Căn Huy vẫn đứng sừng sững ở đó, chưa từng di chuyển nửa bước.
Một cơn gió mát thổi qua, quần áo trên người Ngưu Căn Huy bay phất phới.
Ông ta đứng chắp tay, ngạo nghễ nhìn quanh: “Mày vẫn chưa cút ra đây chịu chết à?”
.