Chiến Thần Ở Rể

Chương 444: 444: Không Thèm Gả Cho Anh Ta Đâu






Thạch Giang vừa dứt lời, cả hội trường đều dậy sóng.


Chủ các gia tộc đứng đầu Giang Bình đều nổi giận đùng đùng.


Vừa rồi khi biết nhà họ Chu ở Nam Dương mời được chưởng môn Long của đạo quán Long Hổ, hầu như cao thủ do bọn họ mời đến đều bị dọa sợ chạy mất dép.


Hiện giờ trong mắt các gia tộc đại diện cho Giang Bình, Dương Thanh là hi vọng duy nhất.


Hi vọng duy nhất bị Thạch Giang sỉ nhục trước mặt mọi người, sao bọn họ có thể nhịn nổi?

“Thảo nào không thấy cậu Thanh gì kia đâu, thì ra là bị dọa sợ bỏ chạy rồi”.


Khu vực Nam Dương vang lên giọng nói tràn đầy mỉa mai.


“Chi hội trưởng Thạch Giang, ông đã quên ngày đó bị một tiếng quát của cậu Thanh dọa sợ, vội vàng dẫn người cút khỏi Giang Bình rồi à?”

Hàn Khiếu Thiên híp mắt nhìn Thạch Giang, lên tiếng khiêu khích.


Nếu ông đã không cần thể diện thì sao tôi phải nể?

Ngay sau đó, Hàn Khiếu Thiên lại nhìn sang Chu Quảng Chí ngồi ở khu vực Nam Dương: “Ông chủ Chu đúng là tiểu nhân đắc chí.
Mấy ngày trước nếu không nhờ cậu Thanh giải quyết cao thủ của Hiệp hội Võ thuật, chỉ sợ nhà họ Chu đã diệt vong rồi”.



“Tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc ông lấy đâu ra can đảm sỉ nhục cậu ấy?”

Hàn Khiếu Thiên không thèm nể mặt Chu Quảng Chí, chê trách ngay trước mặt mọi người.


Thạch Giang và Chu Quảng Chí lần lượt bị Hàn Khiếu Thiên mắng vốn khiến mọi người đều sợ ngây người.


“Ôi má ơi! Chắc chắn hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn!”

“Nhà họ Hàn của Giang Bình khai chiến với Hiệp hội Võ thuật và nhà họ Chu ở Nam Dương, chuẩn bị một chọi hai sao?”

“Chẳng lẽ mọi người không nghe thấy mấy chuyện bí ẩn ông chủ Hàn vừa kể sao? Cậu Thanh từng lấy mạng cao thủ của Hiệp hội Võ thuật đấy!”

Ai cũng sững sờ kinh hãi, mọi người nhốn nháo cả lên.


“Thấy không? Đây mới là người đàn ông của tôi, đến cả cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cũng dám giết!”

Từ Lệ hưng phấn nói.
Dù không biết người đứng đầu tỉnh Giang Bình là ai nhưng cô ta đã tự ảo tưởng đó là người đàn ông của mình.


Hai mắt La Viên Viên cũng sáng rực: “Người đàn ông này thật ưu tú!”

“Người đứng đầu tỉnh Giang Bình thực sự rất lợi hại!”, Vương Dũng cũng hết lời ca ngợi.


Dương Thanh cảm thấy bất lực.


Tại khu ghế Super Vip, một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám đang nhìn xuống sàn đấu, khóe môi cong lên.


Người đứng đầu tỉnh Giang Bình càng mạnh, bà ta càng vui vẻ.


Nếu người đứng đầu tỉnh Giang Bình có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng trong ngày hôm nay, chỉ cần bà ta nghĩ ra cách khiến Tần Thanh Tâm và người đó yêu nhau, bà ta sẽ giúp gia tộc chiếm trọn hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.


Vậy nên hôm nay bà ta tới chỉ để xem kịch.


Bà ta vẫn đứng về phe người đứng đầu tỉnh Giang Bình.


“Cô ơi, sao người đứng đầu tỉnh Giang Bình chưa tới?”

Cô gái xinh đẹp ngồi cạnh người phụ nữ trung niên mất kiên nhẫn hỏi.


Người phụ nữ trung niên là Diệp Mạn, còn cô gái xinh đẹp bên cạnh là Diệp Tiêu Điệp.



Diệp Tiêu Điệp chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở bên người đứng đầu tỉnh Giang Bình mà mình chưa từng gặp mặt kia.


Hôm nay cô ta đi theo Diệp Mạn cũng chỉ để đối phó với gia tộc.


Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy người đứng đầu tỉnh Giang Bình đâu, cô ta muốn kiếm cớ bỏ đi cũng không được.


Diệp Mạn cười nói: “Cháu đừng gấp, chưa tới thời gian thi đầu mà.
Cháu cứ yên tâm đợi đi, chắc chắn sẽ được nhìn thấy chồng tương lai”.


Diệp Tiêu Điệp bĩu môi, ghét bỏ nói: “Cháu không thèm gả cho anh ta đâu!”

“Cháu phải biết nếu hôm nay người đứng đầu tỉnh Giang Bình giành chiến thắng, cả tỉnh Giang Bình và Nam Dương đều sẽ thuộc về cậu ấy.
Cả Yến Đô cũng không tìm được người trẻ tuổi nào tài giỏi như vậy, cháu thực sự muốn bỏ lỡ sao?”

Diệp Mạn dò hỏi.


Diệp Tiêu Điệp kiên định đáp: “Anh ta có ưu tú tới đâu cũng không lọt nổi vào mắt cháu đâu.
Trái tim cháu chỉ chứa được một người!”

“Tiêu Điệp, cô thực sự không hiểu rốt cuộc cháu không muốn liên hôn nên cố tình bịa ra một người đàn ông khác hay là cháu thực sự đã có người mình thích?”, Diệp Mạn nghi ngờ hỏi.


“Cháu nói thật mà cô!”, Diệp Tiêu Điệp không vui nói.


Nghe vậy, Diệp Mạn mới hoàn toàn yên tâm, đột nhiên nói: “Cháu thực sự không muốn gả cho người đứng đầu tỉnh Giang Bình sao?”

“Không muốn!”, Diệp Tiêu Điệp không hề do dự.


“Được, nếu cháu có thể giúp cô một chuyện, cô hứa sẽ không để cháu phải gả cho cậu ấy”.


Sau một hồi im lặng, Diệp Mạn đột nhiên hạ quyết tâm, nghiêm túc nói.



“Cô nói thật chứ?”

Diệp Tiêu Điệp đứng bật dậy, kích động hỏi.


Diệp Mạn cười đáp: “Con bé ngốc này, cô lừa cháu bao giờ chưa?”

“Cháu yêu cô chết mất!”

Diệp Tiêu Điệp mừng rỡ ôm Diệp Mạn thơm một cái.


Diệp Mạn tức giận mắng: “Ở nơi đông người, còn ra thể thống gì?”

Diệp Tiêu Điệp lè lưỡi nghịch ngợm: “Tại cháu vui quá mà.
Cô nói đi, cô muốn cháu làm gì? Cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cháu cũng đồng ý!”

“Chờ hội võ kết thúc cô sẽ nói cho cháu biết!”, Diệp Mạn cười nói, trong đầu bắt đầu suy tính kế hoạch.


Nếu làm được chuyện này, bà ta không chỉ hoàn thành được nhiệm vụ gia tộc giao cho mà còn có thể yên tâm nhận con.


Trong lúc Diệp Mạn đang nghĩ cách nhận con và thuyết phục Tần Thanh Tâm tiếp cận người đứng đầu tỉnh Giang Bình, cuộc đấu võ mồm ở giữa hội trường đang vô cùng căng thẳng.



.