Có lẽ Dương Thanh cũng đã quên mình từng cứu một cô gái như vậy.
Anh đã làm quá nhiều nhiệm vụ, nhất là giải cứu người khác.
Anh thực sự không nhớ nổi mình đã làm bao nhiêu lần, cứu bao nhiêu người.
Dù có nhớ được Diệp Tiêu Điệp thì có sao?
Hiện giờ trong lòng anh chỉ có một mình Tần Thanh Tâm.
Huống chi sắc đẹp của Tần Thanh Tâm chẳng hề thua kém Diệp Tiêu Điệp, thậm chí còn nhỉnh hơn.
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Mấy ngày nay có rất nhiều người từ khắp mọi nơi đổ về Giang Bình.
Các khách sạn cao cấp của Giang Hải đều hết phòng từ ba ngày trước, đến cả các nhà trọ nhỏ cũng bị đặt sạch phòng.
Hôm nay vẫn như mọi khi, Dương Thanh đưa Tiêu Tiêu đi học rồi đưa Tần Thanh Tâm tới công ty.
Sau đó anh mới lái xe tới tỉnh lỵ.
Hội võ Giang Bình được tổ chức ở sân vận động tỉnh.
Hôm nay không chỉ là hội võ của Giang Bình mà còn là của Nam Dương.
Trong sân vận động rộng lớn, người đông nghìn nghịt.
“Dương Thanh!”
Anh vừa đỗ xe lại đã nghe thấy có người kinh ngạc hô lên.
Một chiếc Mercedes màu đen lao tới đỗ lại ngay bên cạnh.
Diệp Mạn mặc sườn xám đen chậm rãi bước ra khỏi xe, Lương Liên theo sát phía sau.
Mặc dù Dương Thanh không thích bà ta, thậm chí còn hơi ghét nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm.
Chỉ cần bà ta không làm gì quá đáng, anh vẫn có thể chấp nhận người mẹ vợ này.
Dương Thanh khẽ gật đầu với bà ta coi như chào hỏi.
Diệp Mạn hơi kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn anh: “Sao cậu lại tới đây? Có biết đây là đâu không?”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn bà ta: “Đây là nơi nào liên quan gì tới lý do tôi đến đây?”
Diệp Mạn bị Dương Thanh chặn họng, cả giận nói: “Đây là hội võ Giang Bình do Hiệp hội Võ thuật tổ chức.
Hôm nay ở đây không chỉ có người Giang Bình mà còn có cả người Nam Dương”.
“Những người được vào đây không giàu có thì cũng quyền thế.
Nghe nói ghế ngồi sau cùng cũng bị bọn phe vé độn giá lên tới một trăm nghìn”.
“Cậu chỉ là một thằng vô dụng chỉ biết ăn không ngồi rồi, cả gia đình phải sống nhờ Thanh Tâm thì có tư cách gì tới đây?”
“Chẳng lẽ tiền con gái tôi vất vả kiếm được lại bị cậu phung phí thế này sao?”
Diệp Mạn tức giận chất vấn.
Từ đầu đến giờ, bà ta không thèm nhìn Dương Thanh lấy một cái.
Bà ta chỉ mới điều tra Tần Thanh Tâm chứ không hề biết gì về Dương Thanh.
Chỉ biết năm năm trước Tần Thanh Tâm bị hãm hại lên giường với bảo vệ công ty, sinh ra một đứa con gái.
Trong mắt bà ta, Dương Thanh chỉ là một thằng ăn hại.
Dương Thanh cau mày, lạnh nhạt nhìn bà ta: “Tôi làm gì cần phải giải thích với bà sao?”
Diệp Mạn sững sờ, không ngờ Dương Thanh dám nói vậy với mình.
Đến khi bà ta kịp phản ứng lại, Dương Thanh đã bỏ xa.
“Khốn kiếp!”
Diệp Mạn tức giận nói: “Tôi nhất định phải tách cậu và con gái tôi ra.
Con gái của tôi sẽ trở thành người giữ địa vị cao trong nhà họ Diệp, ít nhất phải là người đứng đầu tỉnh Giang Bình mới có tư cách lấy con bé”.
“Một thằng vô dụng ở rể như cậu có tư cách gì ở bên con bé?”
Cho dù bà ta gào thét thế nào, Dương Thanh cũng không nghe thấy.
Lương Liên hơi lo lắng, nhưng mấy ngày ở Giang Bình ông ta đã bị Diệp Mạn giận cá chém thớt mắng chửi nhiều lần nên lúc này không dám xen vào.
Kỳ thực ông ta vẫn luôn hoài nghi, người trẻ tuổi có thể đánh bại mình dễ dàng sao có thể chỉ là kẻ tầm thường?
Thậm chí ông ta còn nhiều lần nghi ngờ Dương Thanh chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Lương Liên cũng từng đề nghị Diệp Mạn điều tra Dương Thanh.
Nhưng bà ta lại nói: “Một thằng ăn hại có gì mà phải điều tra?”
“Cô!”
Dương Thanh vừa rời khỏi, một thân hình yểu điệu đột nhiên xuất hiện.
“Cô sao thế? Ai chọc giận cô à?”
Diệp Tiêu Điệp thấy sắc mặt Diệp Mạn cực kỳ khó coi, nghi ngờ dò hỏi.
.