Dương Thanh lo lắng không phải không có lý.
Dù sao nhà họ Diệp trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng đã phái Diệp Mạn tới Giang Bình tìm anh.
Chẳng phải nhà họ Diệp đang muốn kiểm soát Giang Bình sao?
Đây mới chỉ là bề nổi, các gia tộc khác có âm thầm làm gì hay không cũng không thể biết được.
“Cậu Thanh đừng lo lắng quá.
Hiện giờ cậu đã nắm chắc Giang Bình rồi.
Nếu không có Hiệp hội Võ thuật, hội võ Giang Bình gì đó cũng không tồn tại”.
“Hoặc là cậu hãy bỏ quyền tham gia hội võ ba ngày sau đi”.
“Bây giờ cậu đã trở thành người đứng đầu tỉnh Giang Bình, Hiệp hội Võ thuật không có tư cách khiêu khích cậu!”
Hàn Khiếu Thiên cung kính nói, tràn đầy lòng tin với Dương Thanh.
Đây không phải mù quáng, mà là ông cụ hiểu rõ thực lực của Tướng quân biên giới phía Bắc.
Nghe vậy, Dương Thanh lắc đầu đáp: “Hiệp hội Võ thuật thích gây sự, tôi chiều!”
“Lần này tôi có thể từ chối sự khiêu chiến của họ, nhưng sau này sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Tôi đâu thể giả câm giả điếc mãi được?”
“Nếu đã muốn chiến thì cứ chiến thôi! Dạy cho họ một bài học nhớ đời, cũng cho bọn họ sáng mắt ra, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô không có quyền làm xằng bậy ở Giang Bình!”
Dương Thanh bình tĩnh nói.
Hàn Khiếu Thiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, kích động đáp: “Cậu Thanh nói đúng lắm.
Bọn họ đã thích khiêu chiến thì phải đánh cho họ tơi bời, để họ nhìn rõ vị trí của bản thân!”
Hai giờ sáng Dương Thanh mới quay về dinh thự Vân Phong.
Anh rón rén đi vào phòng, đang định trèo lên giường chợt nghe thấy Tần Thanh Tâm nói: “Về rồi à?”
Dương Thanh giật mình phát hiện cô vẫn chưa ngủ.
“Tạch!”
Tần Thanh Tâm bật đèn ngủ lên, đôi mắt chằng chịt tơ máu nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Tiêu Tiêu đã ngủ say, tư thế ngủ rất bá đạo, tay chân dạng lớn.
Dương Thanh áy náy nói: “Xin lỗi, lại khiến em lo lắng rồi!”
Tần Thanh Tâm khẽ lắc đầu, thấu hiểu nói: “Muộn như vậy anh mới về nhà, chắc hẳn có lý do riêng”.
Nghe cô nói vậy, Dương Thanh thấy rất cảm động.
Nhưng có một số chuyện anh không tiện nói ra sợ cô lo lắng, chỉ có thể lựa chọn giấu giếm.
Sau khi rửa mặt, Dương Thanh chui vào chăn ôm chặt Tần Thanh Tâm từ phía sau.
Cơ thể Tần Thanh Tâm khẽ run lên, nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ.
Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở đều đều vang lên, Tần Thanh Tâm ngủ thiếp đi.
Dương Thanh cảm thấy vô cùng áy náy, vốn tưởng lần này trở về có thể trải qua cuộc sống an nhàn hạnh phúc với vợ con.
Nào ngờ phiền phức cứ ồ ạt kéo tới.
Anh vốn không muốn đến chốn thị phi Yến Đô kia, nhưng nhớ lại những gì anh và mẹ đã phải chịu đựng, anh không thể không đi.
Bây giờ kẻ địch của anh ngày càng mạnh, vài nhà trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đã xuất hiện, lại phải đối đầu thêm cả Hiệp hội Võ thuật.
Sau này, nguy hiểm rình rập bên cạnh anh càng ngày càng nhiều.
Lúc ở trên xe của Hàn Khiếu Thiên, không phải anh lo lắng vì kẻ địch quá mạnh, mà là sợ vợ con bị liên lụy.
Im lặng hồi lâu, anh gửi đi một tin nhắn: “Phải quay về Giang Hải vào ngày 15 tháng 8!”
Một đêm yên giấc.
Sáng hôm sau, Dương Thanh vẫn đưa con gái đến trường và Tần Thanh Tâm tới tập đoàn Tam Hòa như mọi khi.
Nhưng vừa tới trước cổng tập đoàn Tam Hòa, anh đã trông thấy một chiếc Mercedes màu đen đỗ sẵn ở đó.
Cạnh xe còn có một người đàn ông trung niên canh chừng.
Quan trọng là Dương Thanh vừa mới gặp ông ta hôm qua.
“Sao bà ta lại tới đây nữa vậy?”
Tần Thanh Tâm cũng nhìn thấy người kia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Dương Thanh híp mắt nghĩ, hôm qua anh đã ngăn Diệp Mạn lại lúc bà ta định nói cho Tần Thanh Tâm biết thân phận của mình.
Hôm nay bà ta lại tìm tới, chẳng lẽ vẫn không chịu từ bỏ ý đồ?
“Anh đi với em!”
Dứt lời, Dương Thanh lập tức xuống xe.
“Sếp Tần, cô chờ cháu lâu lắm rồi!”
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm xuống xe, Diệp Mạn cũng chạy ra.
Lương Liên theo sát bà ta, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Mỗi lần chạm mặt anh, Lương Liên đều cảm thấy người trước mắt như ác ma đến từ địa ngục.
Dương Thanh chẳng thèm để ý đến ông ta, chỉ híp mắt nhìn Diệp Mạn.
“Bà tìm tôi làm gì?”
Tần Thanh Tâm lạnh lùng hỏi, thái độ xa cách.
.