Chương 4289
“Chuyện này…”
Các cao thủ thế tục đều kinh hãi.
Đây chính là cao thủ đứng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ à?
Đối phương mới chỉ khoát tay mà đã tạo ra sóng khí mạnh mẽ, thậm chí có thể đánh bay cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
Nếu đối phương ra tay thật, còn ai ngăn nổi chứ?
Sắc mặt Dương Thanh vô cùng u ám, anh nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Hùng, sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào.
Tuy anh đã bị Thiên Tử Kiếm rút hết sức lực, nhưng anh vẫn chưa mất sức chiến đấu hẳn.
Nếu phải liều mạng thật, anh vẫn có thể phát huy sức chiến đấu mạnh mẽ.
Dương Thanh chợt hỏi: “Tiền bối tìm tôi có chuyện gì?”
Khương Cửu Hùng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng nói: “Cậu giết người thừa kế nhà họ Khương mà lại hỏi tôi có chuyện gì à?”
Dương Thanh nhíu mày, bình tĩnh nói: “Trận chiến giữa tôi và Khương Kiếm vốn là trận chiến sống còn, nếu tôi không giết ông ta, giờ người chết sẽ là tôi, những người đang có mặt đều có thể làm chứng”.
Áp lực từ cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong quá lớn, Dương Thanh cảm thấy hơi khó thở, thậm chí ngay cả linh khí trong người anh cũng di chuyển chậm hơn mấy lần.
Tuy anh đã hoàn toàn kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, nhưng vẫn không thể giảm bớt áp lực của đối phương đối với anh.
Nhưng Dương Thanh không biết Khương Cửu Hùng cũng đang thầm kinh hãi, lão ta đang tạo áp lực rất lớn cho Dương Thanh, nếu là cao thủ bình thường thì đã ngã xuống đất vì không chịu nổi áp lực này từ lâu rồi.
Nhưng trừ sắc mặt hơi tái ra, Dương Thanh không còn biểu hiện nào khác.
Áp lực mà Dương Thanh phải chịu càng nhỏ thì thực lực của anh càng mạnh hơn.
Chẳng lẽ Dương Thanh có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ thật à?
Tuy Khương Cửu Hùng vô cùng khiếp sợ nhưng cũng không hành động ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Từng giây từng phút trôi đi, Khương Cửu Hùng mãi vẫn không tỏ thái độ, chỉ phóng áp lực khổng lồ ra cho người khác.
Khương Cửu Hùng chợt nói: “Cậu phải cho tôi một câu trả lời hợp lý về việc đã giết con trai tôi”.
Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: “Ông muốn trả lời thế nào?”
Khương Cửu Hùng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu đi với tôi về nhà họ Khương một chuyến!”
Lão ta nói rồi bước thẳng đến, nắm lấy cánh tay Dương Thanh.
“Cút!”
Dương Thanh quát, thẳng thừng vung Thiên Tử Kiếm lên, chém về phía Khương Cửu Hùng, nếu anh chém trúng, cho dù Khương Cửu Hùng không chết thì cũng bị thương nặng.
“Hừ!”
Khương Cửu Hùng cười khẩy, cong ngón tay búng vào thân kiếm.
“Keng!”