Chương 4261
Hạ Hà cười khẩy: “Bác cả? Có loại bác cả nào ép cháu mình như ông à? Tôi chỉ muốn rời khỏi nhà họ Hà, làm người bình thường thôi, sao các người cứ phải ép tôi? Tại sao chứ?”
Sau tiếng quát của cô ta, khí thế đáng sợ cũng không ngừng tràn ra từ người cô ta.
Cao thủ nhà họ Hà đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Hà Chí sợ đến mức sắp tiểu ra quần, ông ta không ngờ thiên phú vừa thức tỉnh của Hạ Hà lại đáng sợ như thế.
Điều khiến ông ta vô cùng khó hiểu chính là người thức tỉnh thiên phú võ đạo đều phải có tổ tiên là người luyện võ, nhưng tổ tiên nhà họ Hà cũng không phải cao thủ lợi hại gì!
Nếu vậy, tại sao thiên phú sau khi thức tỉnh của Hạ Hà lại đáng sợ như thế? Vừa thức tỉnh đã có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong?
Nếu cho cô ta thêm thời gian, chẳng phải cô ta sẽ đột phá Thiên Cảnh à?
“Từ sau khi mẹ tôi lao vào đá tự sát để không trở thành gánh nặng của tôi ở nhà họ Hà, tôi và nhà họ Hà đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa”.
Hạ Hà nhìn chằm chằm vào Hà Chí, lạnh lùng nói: “Hôm nay, tôi sẽ dùng máu của ông để chính thức tuyên bố việc tôi rời khỏi nhà họ Hà”.
Cùng lúc đó, khí thế đáng sợ hơn cũng bùng nổ từ người Hạ Hà.
“Đoàng đoàng!”
Lúc này, mây đen bỗng dày đặc trên vùng trời nhà họ Hà, mấy tia chớp xẹt qua chân trời, như sắp xé toang vùng trời này.
“Đây là… thiên kiếp à?”
Cao thủ nhà họ Hà đều ngẩng đầu nhìn trời, vô cùng kinh hãi.
Họ đã cảm nhận được áp lực khổng lồ từ sấm sét trên bầu trời, đó là thiên uy.
Chỉ thiên kiếp mới khiến cao thủ cảm nhận được thiên uy.
Nhưng nhà họ Hà cũng không có cao thủ nào có thể đột phá Thiên Cảnh.
Họ bỗng nhìn về phía Hạ Hà với khí thế vừa tăng vọt, lập tức sững sờ.
Một cao thủ nói bằng giọng run rẩy: “Chẳng lẽ… cô ta… sắp vượt thiên kiếp à?”
Hà Chí đã lùi tới góc tường từ nãy, không còn đường lùi nữa.
Hộ vệ nhà họ Hà chắn trước mặt ông ta cũng đang run rẩy, họ nhìn Hạ Hà như nhìn ác ma tới từ địa ngục.
“Hạ Hà, tôi biết sai rồi, sau này tôi không ép cô nữa, giờ cô có thể rời khỏi nhà họ Hà, sau này không còn ai quản lý cô nữa đâu, xin cô nể tình bố cô là em trai tôi, đừng giết tôi được không? Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa”.
Hà Chí sợ run, không ngừng cầu khẩn, thậm chí sắp quỳ xuống xin tha.
Nhưng trong mắt Hạ Hà không hề có tình cảm, chỉ có sát khí mãnh liệt.
“Im miệng!”
Hạ Hà tức giận quát, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Ông không xứng nhắc đến bố tôi, càng không xứng làm bác cả của tôi! Ông phải chết thì nhà họ Hà mới yên bình”.
“Chết đi!”
Hạ Hà khẽ nhích chân, lao tới chỗ Hà Chí như bóng ma.
Gần như sau chớp mắt, cô ta đã xuất hiện trước mặt Hà Chí, đánh vào đầu Hà Chí.