"Cậu..."
Hàn Khiếu Thiên nổi giận đùng đùng.
Trần Hưng Hải cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng tôi là khách quý ông chủ Chu mời tới để hợp tác với tỉnh Nam Dương cùng nhau chống địch đấy!"
"Cậu Thanh là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, cậu là cái thá gì mà chê bai cậu ấy?"
Trần Hưng Hải nói thẳng mặt.
"Ông muốn chết phải không?"
Gã trung niên áo xanh kia lập tức sa sầm mặt.
"Rầm!"
Ông ta vỗ tay xuống bàn, mặt bàn bằng gỗ cứng rắn lập tức xuất hiện một dấu tay thật sâu.
Khe nứt lan rộng từ lòng bàn tay ông ta ra bốn phía.
Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt đều sợ ngây ra.
Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải cũng cực kì khiếp sợ.
Sức lực của bàn tay này đã vượt xa người thường.
Liệu cậu Thanh có thể làm được như vậy không?
"Đại sư Hồng, xin hãy nể mặt tôi, bớt giận chút đi!"
Rốt cuộc Chu Quảng Chí cũng lên tiếng.
"Thôi được, nể mặt ông chủ Chu, tôi tha cho cái mạng chó của các người đấy!"
Đại sư Hồng lạnh lùng nhìn Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải.
Hai người đều tức giận, không chỉ bởi đại sư Hồng nhục mạ bọn họ mà còn vì thái độ của Chu Quảng Chí.
Thoạt nhìn trông có vẻ như Chu Quảng Chí đang nói giúp bọn họ trước mặt đại sư Hồng, nhưng rõ ràng lão ta đang khoe khoang sức mạnh trước mặt họ.
Ở đây là nhà họ Chu của tỉnh Nam Dương, đại sư Hồng vẫn luôn ngồi cạnh Chu Quảng Chí, hiển nhiên chính là một cao thủ hàng đầu của nhà họ Chu.
Đại sư Hồng nhục mạ Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải ngay trước mặt bao người, Chu Quảng Chí lại chỉ nói một câu "Xin đại sư bớt giận", thế là xong chuyện?
Đây là thái độ mời bọn họ tới thương lượng cách đối phó Hiệp hội Võ thuật sao?
Cho đến lúc này, bọn họ mới hiểu mục đích của đối phương không hề đơn giản như vậy.
"Nếu cậu Thanh vẫn chưa tới, chúng ta không cần đợi nữa, tiếp tục bàn chuyện tương lai đi!"
Chu Quảng Chí bỗng lên tiếng.
Nhà họ Hồ đã bị diệt.
Từ nay về sau ở Nam Dương này, nhà họ Chu là lớn nhất.
Những lời này của lão ta lại khiến người nghe cảm thấy bất thường.
"Chuyện tương lai?"
Hàn Khiếu Thiên cũng nhíu mày hỏi.
Chu Quảng Chí cười đáp: "Ông chủ Hàn, ông cũng biết đấy, mười năm trước, Nam Dương và Giang Bình vốn là một tỉnh.
Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để sát nhập hợp hai tỉnh lại làm một!"
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh: "Sát nhập hai tỉnh à? Dã tâm của ông chủ Chu không nhỏ đâu!"
Chu Quảng Chí cười lớn, đó nheo mắt nói: "Thực ra không phải tôi có dã tâm, chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi".
"Hiệp hội Võ thuật muốn đối phó với các gia tộc của hai tỉnh chúng ta.
Cuối cùng chỉ có hai kết cục, hoặc là Hiệp hội Võ thuật thắng, hoặc là hai tỉnh chúng ta thắng".
"Nếu Hiệp hội Võ thuật thắng, chúng ta nói gì cũng không còn ý nghĩa.
Nưng nếu hai tỉnh chúng ta thắng thì phải tính thế nào?"
Chu Quảng Chí cười hỏi, khuôn mặt già nua vô cùng gian trá.
"Giang Bình là Giang Bình, Nam Dương là Nam Dương, ông còn muốn tính thế nào?", Hàn Khiếu Thiên lạnh nhạt hỏi.
Chu Quảng Chí lắc đầu: "Không thể thế được!"
"Sao lại không được?"
"Nếu người của nhà họ Chu đứng ra đánh bại Hiệp hội Võ thuật, chẳng phải chúng tôi đã giúp Giang Bình giải quyết mối nguy lần này rồi sao?"
Chu Quảng Chí cười híp mắt nói.
"Ông tự tin quá nhỉ?"
Hàn Khiếu Thiên cười khẩy một tiếng: "Hội võ còn chưa bắt đầu, ông đã vội vàng muốn chiếm Giang Bình đến thế sao? Vậy thì nhà họ Chu và Hiệp hội Võ thuật có gì khác nhau?"
"Đương nhiên là khác rồi!", Trần Hưng Hải cười nói.
"Ủa? Khác chỗ nào?", Hàn Khiếu Thiên vờ không hiểu.
"Thực lực của Hiệp hội Võ thuật cao hơn nhà họ Chu mà!", Trần Hưng Hải nói.
"Ha ha, cái này thì đúng là khác thật!"
Hàn Khiếu Thiên cười lớn, sau đó nụ cười lại dần dần tan biến: "Với cả da mặt nhà họ Chu dày hơn Hiệp hội Võ thuật nhiều!"
Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải chơi trò kẻ tung người hứng.
Nụ cười trên mặt Chu Quảng Chí đã tắt lịm, vẻ mặt lạnh tanh.
Đại sư Hồng đột nhiên chậm rãi đứng dậy: "Ông chủ Chu, tôi nói rồi mà.
Sao phải bàn chuyện hợp tác với bọn họ, cứ giết quách đi là xong, đơn giản hơn bao nhiêu?"
.