Chương 4166
Ánh mắt Trần Hải Châu cứng đờ, nét mặt vô cùng khó coi.
Ông ta hiểu Dương Thanh cố tình nói thế.
Với tư cách là dòng chính của thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, ông ta vẫn biết một số chuyện ở thế tục.
Nếu hội trưởng lão đã ban hành quy định mới, đương nhiên ông ta không thể giết Dương Thanh trước đám đông, giết Dương Thanh thì dễ thôi, nhưng nếu chọc giận hội trưởng lão và thế lực phía sau hội trưởng lão, có lẽ ngay cả Thủ Hộ Minh cũng không bảo vệ nổi ông ta, thậm chí ngay cả nhà họ Trần cũng không bảo vệ được.
Hà Hồng Viễn bước lên trước, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, lão ta lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Chủ tịch Dương, hôm nay là lễ thừa kế của nhà họ Hà chúng tôi, cậu nhắm vào khách quý của nhà họ Hà như thế, cũng hơi không nể mặt nhà họ Hà nhỉ? Nếu chủ tịch Dương đến gây chuyện thì mời về cho!”
Dương Thanh cười nhạt, nhìn Hà Hồng Viễn, hỏi ngược lại: “Sao nào? Chủ gia tộc họ Hà cũng định đuổi tôi đi vì chuyện nhỏ này để nịnh bợ nhà họ Trần à?”
Hà Hồng Viễn sầm mặt, người của Trung Châu cũng khiếp sợ trước lời Dương Thanh nói.
Đúng là không nể mặt Hà Hồng Viễn chút nào!
Nhưng khi nghĩ đến việc Dương Thanh dám chống đối cả Trần Hải Châu, họ cũng hiểu được hành vi không nể mặt Hà Hồng Viễn này.
Đúng lúc Hà Hồng Viễn sắp nổi giận, Trần Hải Châu bỗng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hà Hồng Viễn: “Xem ra hôm nay tôi không nên tới tham dự lễ thừa kế của nhà họ Hà”.
Ông ta nói rồi định rời đi.
Hà Hồng Viễn lập tức cuống lên, vội bước đến: “Xin cậu bớt giận! Tôi sẽ đuổi người không liên quan đi ngay”.
Lão ta nói rồi tức giận quát: “Người đâu, đuổi Dương Thanh khỏi nhà họ Hà cho tôi!”
Sau khi lão ta dứt lời, mấy cao thủ xông tới bao vây Dương Thanh.
Vào lúc này, Hà Hồng Viễn không che giấu cơn giận với Dương Thanh nữa, đuổi anh đi ngay trước đám đông, các quyền quý của Trung Châu đều có vẻ kinh ngạc.
Dù sao tập đoàn Nhạn Thanh cũng là doanh nghiệp thuộc top 100 thế giới, tuy Dương Thanh không phải cậu ấm của gia tộc hàng đầu nào đó nhưng lại đáng gờm hơn họ.
Phải biết rằng Dương Thanh chỉ là một thanh niên chưa đầy 30 tuổi, nhưng đã là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh.
Trong đám đông, Hạ Lâm bối rối ôm tay Cố Thái Sơ, nói với vẻ căng thẳng: “Ông ngoại, ông giúp Dương Thanh được không, bằng không Dương Thanh sẽ rất thê thảm mất”.
Mặt Cố Thái Sơ hơi tái, lão ta nói với vẻ cay đắng: “Lâm, cháu nghĩ với thân phận của ông, Hà Hồng Viễn sẽ nể mặt ông à?”
Tuy lão ta rất bất mãn với lời Dương Thanh nói tối qua, nhưng lúc này, lão ta vẫn rất khâm phục hành động của anh.
Khắp Chiêu Châu, đừng nói là thanh niên, ngay cả những người lớn tuổi như lão ta cũng đâu dám chống đối người của gia tộc Cổ Võ họ Trần ngay trước đám đông chứ?
Biểu hiện vừa rồi của Dương Thanh không chừa chút thể diện nào cho Trần Hải Châu cả.
Nghe thấy Cố Thái Sơ nói thế, Hạ Lâm mới bình tĩnh lại, đúng thế, nhà họ Cố không thể hơn được những thế lực hàng đầu Trung Châu, Hà Hồng Viễn – chủ gia tộc họ Hà thuộc các thế lực đó đang muốn đuổi Dương Thanh đi, hơn nữa Dương Thanh còn đắc tội với người của gia tộc Cổ Võ họ Trần.